Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1028

“Chính là nhà này! San bằng cho tôi! Phóng hỏa thiêu chết bọn họ!”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh máy móc ầm vang, còn có một tiếng rống to khinh thường.

“Đùng ầm ầm…”

Đó là tiếng máy ủi đất. Động cơ nổ vang chấn động.

Sắc mặt Hoa Sinh tức khắc thay đổi, hoảng loạn muốn chạy vào từ giường. Giang Ninh đưa tay ngăn cản anh ta.

“Còn có người không biết sống chết mà đến à?”

Vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, nhưng sát khí trong con ngươi chợt lóe lên: “Vậy thì tính toán nợ nần cho rõ ràng đi!”

Giang Ninh trực tiếp đi ra. Ở bên ngoài, Tạ Trấn đã đích thân đưa người tới. Một chiếc máy ủi đất đang ầm ầm lao về phía nhà của Hoa Sinh, hùng hùng hổ hổ như muốn ủi phẳng cả căn nhà của anh ta. Còn có mấy người khác đang đứng ở một bên, tay cầm bình rượu bọc bằng những tấm khăn lau, chuẩn bị dùng bật lửa để châm lửa đốt. Đây là muốn giết người hay sao?

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Đám người của anh Cẩu lập tức đứng chắn trước ngôi nhà. Trong phút chốc, sát khí trên mặt như: bùng nổ.

“Mấy người là ai? Là người của Lâm thị sao?”

Tạ Trấn ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, trong giây lát liền hiểu ra rằng cái tên phế vật Đổng Vĩ không làm xong chuyện có lẽ chính là do đám người này nhỉ? Chắc rằng anh ta chính là đám người của Lâm thị!

“Đã biết rồi mà còn đến nộp mạng à?”

Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Xem ra, cái tên trước đây vẫn còn chưa nói cho rõ.”

Cái tên trước đây? Đổng Vĩ sao? Răng của anh ta đã bị bẻ gãy hết, đúng thật sự là không thể nói cho rõ được.

“Không cần nói rõ gì hết. Lâm thị đúng không? Muốn lấy lại công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh chứ gì? Ông đây nói cho mày biết, không có cửa đâu!”

Tạ Trấn vẫy tay, căn bản không hề có chút nhẫn nại nào để nói nhiều lời với Giang Ninh. Anh ta đưa theo nhiều người như vậy chính là vì không muốn phí lời và phí thời gian: “Đánh cho tao, đánh ra cả thành phố Tây Sơn luôn, cho chúng nó cút đi!”

“Ào ào ào!”

Mấy chục người lập tức lao lên, hùng hùng hổ hổ.

Còn Giang Ninh, đứng tại chỗ đó, không hề nhúc nhích, nói: “Chú Cẩu chỉ cần giữ lại một chút sức lực thôi là được” Vừa nói dứt lời, đám người anh Cẩu hét lên một tiếng hổ gầm, trực tiếp xông lên, không biết là còn mạnh bạo hơn bao nhiêu lần so với đám người của Tạ Trấn.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, trong đám người Tạ Trấn đưa tới đã có mười mấy tên ngã xuống. Tạ Trấn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực. Bọn họ là người gì vậy chứ? Bọn họ căn bản không phải người! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

“Bịch!”

Không đợi Tạ Trấn lên tiếng, một tên đàn em trực tiếp bay tới, đập vào chân anh ta, khiến anh ta ôm lấy chân mình, kêu đau oai oái.

Tiếng xương gấy đó vang lên chói tai. Lúc đó, một bên chân đã bị bẻ cong trực tiếp bay tới vắt lên vai của anh ta.

Chiếc chân chỉ còn lại da và thịt, xương đã bị gãy làm đôi, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Cho dù Tạ Trấn đã trải qua sóng to gió lớn biết bao nhiêu năm, tay đã nhuốm biết bao nhiêu máu, nhưng cảnh tượng kinh khủng như vậy, anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment