Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1095

Lúc này.

Nhà họ Mạc, phòng sách của Mạc Thành Lâm.

“Cậu nói cái gì cơ?” Sắc mặt Mạc Thành Lâm có chút khó coi, nhíu chặt mày.

“Lâm Thị đáng sợ như vậy sao? Mười mấy dòng tộc lớn đều bị diệt vì bọn họ? Bao gồm cả nhà họ Bàng? Cái dòng tộc cao cấp nhất đấy hay sao?” Mạc Thành Lâm cảm thấy yết hầu của mình khô rang rồi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Bàn tay đang cầm điện thoại của ông ta cũng run lên.

“Đúng vậy, ông Mạc, ông không biết rồi, đoạn thời gian trước, các dòng tộc lớn ở phương Bắc, vừa nhắc đến Lâm Thị và Giang Ninh, đều bị dọa cho sợ run, những thứ này không được truyền ra, ai cũng không dám truyền ra, tôi nói cho ông, ông đừng có nói cho ai khác nhé!” Cả người Mạc Thành Lâm đã tê dại, nói không ra lời.

“Đúng rồi, ông hỏi cái này làm gì? Tôi nhắc nhở ông trước, đừng có chọc vào Giang ninh, ai chọc vào anh ta thì chỉ có chết…” Mạc Thành Lâm đã không nghe được đầu dây bên kia nói gì nữa, ông ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đạp, vô cùng kịch liệt.

Hầu như sắp lao ra khỏi lồ ng ngực rồi.

Ngay cả dòng tộc cao cấp nhất cũng bị Giang Ninh tiêu diệt rồi, mặc dù nhà họ Mạc của ông ta có mạnh, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ so sánh được với dòng tộc hạng hai của phương Bắc mà thôi.

Còn không so sánh được với dòng tộc hạng nhất được, chứ đừng nói là so sánh với dòng tộc cao cấp nhất.

Nếu như thực sự bảo Mạc Bắc đi ép Lâm Thị, uy hiếp Lâm Thị, thậm chí là đối phó Lâm Thị, vậy thì hậu quả…không phải là thứ mà nhà họ Mạc ông ta có thể chống đỡ được!

“Còn tốt, tôi đã nhắc nhở Mạc Bắc, đừng trêu chọc vào Lâm Thị rồi” Mạc Thành Lâm vỗ ngực, thở phào một hơi, có một loại cảm giác như sống sót sau nguy hiểm vậy.

Ông ta đã sớm cảm thấy cái Lâm Thị không đơn giản, có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, công ty có được xưng là vùng cấm Đông Hải làm sao có thể là một công ty bình thường được?

Mạc Thành Lâm hít sâu một hơi: “Cũng may, suýt chút nữa lad trêu chọc vào người không trêu chọc vào nổi” Nếu không phải hỏi bạn bè của mình, ông ta cũng không biết, cái Lâm Thị này đã gây ra phong ba bão táp lớn như vậy ở phương Bắc, diệt mười mấy cái gia tộc lớn, đó là cái khái niệm gì?

Ông ta sống cả một đời, thế nhưng chưa thấy qua thế lực đáng sợ như vậy!

Chưa kể, còn có một gia tộc hàng đầu, nhà họ Bàng!

Nghe nói, Nhà họ Bàng là một trong bốn gia tộc lớn hàng đầu, thực lực mạnh nhất trong số đó.

Nhưng tại sao lại bị phá hủy sau môt đêm.

Lâm Thị kinh khủng như vậy, kinh khủng đến mức khiến phương bcaws bây giờ biến sắc, thậm chí không có dũng khí truyền ra ngoài.

Bảo sao… bảo sao bọn họ chưa từng nghe nói đến cái công ty Lâm Thị đáng sợ này.

Mạc Thành Lâm càng nghĩ càng sợ, trong lòng vẫn bất an như cũ.

“Mạc Bắc đâu?” Ông ta ngẩng đầu, nhìn quản gia đang đứng ở cửa, hét lớn: “Nó đâu rồi!”

“Gia chủ, hình như cậu chủ đến thành phố Tây sơn rồi ạ” Quản gia cung kính nói.

Nghe thấy bốn từ thành phố Tây Sơn, hô hấp của Mạc Thành Lâm dừng lại, một dự cảm không tốt ông lên não ông ta, “Nó đi đến thành phố Tây Sơn làm cái gì?” Mạc Thành Lâm gần như là hét lên.

“Tôi không biết, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu chủ thì hình như là có chuyện tốt, trông cậu ấy rất vui vẻ.” Mạc Thành Lâm càng nghe thì trong lòng càng không chắc, trái tim đập thình thịch kịch kiệt.

Ông ta hiếu rất rõ đứa con trai này của mình, những lời ông ta nói với nó, chỉ sợ nó không nghe lọt!

Nó đến thành phố Tây Sơn, chẳng lẽ là để đi tìm cái Lâm Thị kia để gây phiền phức.

Nó điên rồi!
Bình Luận (0)
Comment