Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1189

Đá trúng bản sắt, mà còn là tấm bản sắt mình không cách nào phản kháng được, Phương Mật cảm thấy vận may của minh có chút xấu.

“Tao không giết mày” Giang Ninh lại lắc đầu nhàn nhạt nói: “Tao tìm mày là muốn mày giúp tao một việc” Bùm…

Đầu óc Phương Mật như có một tiếng nổ trong đầu, có phải mình nghe nhầm rồi không?

Giang Ninh hạ đo ván hơn một trăm đàn em của anh ta, giờ lại muốn nhờ anh ta giúp đỡ?

Đùa gì chứ?

Có ai nhờ người khác giúp đỡ bằng cách này không?

Phương Mật không dám nói chuyện, anh ta sợ Giang Ninh lúc này nói không giết mình, giây sau đã ra một quyền đánh chết mình, trực tiếp băm nát đầu mình ra.

Anh ta cứ ngồi đó, giống như ngồi trên thảm kim, toàn thân lỗ chân lông đều nở ra, giống như giây sau anh ta sẽ chết.

“Ở Đảo Nam có một nơi mà tôi muốn có” Giang Ninh nói: “Nhưng nơi đó hình như nằm trong tay Nam Bát Thiên” Nghe thây ba chữ Nam Bát Thiên, con ngươi của Phương Mật co lại.

“Nơi nào?”

“Càn Khôn đảo” Giang Ninh nói: “Nơi đó, tôi chắc là muốn một thời gian thôi” Chỉ một thời gian?

“Muốn tôi giúp anh như thế nào?”

Phương Mật lạnh lùng nói, cảm giác Giang Ninh thật sự sẽ không giết mình, hơi buông lỏng xuống.

“Tôi biết, anh muốn thay thế Nam Bát Thiên, cái ông già đó, tuổi tác cũng đã lớn, còn anh, chỉ cần giao đảo Càn Khôn cho tôi một khoảng thời gian là được rồi” Phương Mật không đồng ý ngay lập tức.

Nghe thì thấy vụ giao dịch này lời mà không cần làm gì, nhưng chuyện càng như thế, thì luôn luôn có càng nhiều cạm bẫy.

Anh ta không phải là một thằng ngu, càng không phải là một tên tham nhỏ mà để người khác chiếm tiện nghi, rõ ràng Giang Ninh có năng lực lấy được đảo Càn Khôn.

Dựa vào thái độ hiện tại của Nam Bát Thiên, sợ là sẽ không cùng với Giang Ninh xảy ra xung đột kịch liệt nào.

Anh tại sao lại thông qua bản thân anh ta chứ?

Phương Mật không ngu, anh ta suy nghĩ tỉ mỉ, nhưng mà nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ thông, ý nghĩa cách làm việc này của Giang Ninh.

“Anh muốn tôi làm con rối cho anh?”

Một lát sau, anh ta nghĩ đến một khả năng.

“Anh suy nghĩ quá phức tạp rồi, tôi đối với Nam Đảo nhỏ nhoi này không có hứng thú.”

Giang Ninh đứng dậy: “Tôi chỉ là không muốn thể hiện qua nhiều, tránh rước vào những chuyện phiền phức không cần thiết, mọi người đều có được cái mình muốn, không phải rất tốt sao?”

Anh cầm lên điếu thuốc mà Phương Mật đặt ở trên bàn, vứt vào thùng rác bên cạnh.

“Thuốc lá, vẫn là không nên hút nữa” Nói xong. anh quay lưng liền đi, cũng không quay đầu lại: “Tôi đợi tin tốt từ anh” Giang Ninh đã đi vào thang máy, mà Phương Mật vẫn cứ ngồi đó, không chút động đậy.

Cho đến khi thang máy đã lên lầu rồi lâu, anh ta mới thở ra một hơi thật dài, đưa hai bàn tay, rất tốn sức di chuyển hai cặp đùi của mình.

“Tê rồi” Đôi chân của anh ta, bị Giang Ninh dọa đến tê dại rồi!

Giang Ninh rõ ràng là không hề ra tay, trên người càng không có cái thứ sát khí khiến người ta bị áp chế cực điểm, nhưng anh chỉ cần ngồi đó, thì đã khiến Phương Mật cảm thấy mạng sống của mình mất đi sự khống chế.
Bình Luận (0)
Comment