Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1214

“Em không muốn ngủ, chúng ta tán gẫu cả đêm đi” Lâm Vũ Chân khẽ ngẩng đầu, hôn một cái lên căm của Giang Ninh: “Ông xã, anh nên cạo râu rồi.”

Giang Ninh cười cười, không nói gì, nhưng lại dùng mặt dán vào mặt Lâm Vũ Chân, râu căm lún phún đâm vào Lâm Vũ Chân khiến cô cười ha ha không ngớt, cơ thể cũng dần dần mềm nhũữn cả đi, tựa ở trong lòng Giang Ninh, không có chút sức lực nào.

Đêm càng sâu, đôi mắt kia tựa như làn nước mùa thu, ẩn ý đưa tình, tình sâu như vòng nước xoáy.

“Chỉ sợ là em đã yêu anh đến chết cũng được rồi.”

Lâm Vũ Chân thở dài một cái.

Lúc này, chắc chắn cô đã ý loạn tình mê.

Cô là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ nhạy cảm, Giang Ninh đối xử tốt với cô, yêu thương cô, cô đã cảm nhận được ngay từ ngày đầu tiên gặp được Giang Ninh.

Sự quan tâm và chở che mà Giang Ninh dành cho cô trong thời gian qua, không còn ai có thể vì cô mà làm như vậy được.

Nhìn đôi mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng kia, tựa như làn nước mùa thu, Giang Ninh không do dự mà hôn xuống.

Nồng cháy!

‘Thâm tình!

Gần như khiến người ta ngạt thở!

“Anh cũng yêu em, yêu đến tận xương tủy” Rất lâu sau hai đôi môi mới tách ra, Giang Ninh nhẹ giọng nói: “Từ mười lăm năm trước lúc anh gặp được em, anh đã nhận định rằng, đời này không phải em thì không cưới.”

“Mười lăm năm trước?”

Lâm Vũ Chân vẫn luôn thắc mắc, tại sao Giang Ninh lại nhận định là cô, rồi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô.

Thậm chí cô cảm thấy Tô Mai đã biết rồi, nhưng hỏi hai lần, Tô Mai cũng chưa từng nói, chỉ nói rằng bà tin tưởng Giang Ninh thật lòng với cô.

“Đây là của em” Giang Ninh móc từ trong túi ra tờ giấy bọc kẹo mà anh đã cất giữ nhiều năm, bỏ vào trong tay Lâm Vũ Chân.

Cô mở tờ giấy bọc kẹo ra, nghiêm túc xem đi xem lại.

“Anh là…”

Trong đầu Lâm Vũ Chân dần dần hiện ra một hình bóng, một cậu bé ăn mày co quắp ở góc tường, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng, run lẩy bẩy.

Khi đó trên người cô cũng chỉ có một viên kẹo, vẫn luôn không nỡ ăn.

Nhưng khi cô nhìn thấy cậu bé ăn mày kia, cảm thấy cậu ấy rất đáng thương, gần như không do dự mà đưa viên kẹo duy nhất của mình cho cậu ấy, hy vọng có thể cho cậu ấy một chút an ủi.

Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân cũng nhìn Giang Ninh.

Một hồi lâu sau, Lâm Vũ Chân đột nhiên bật cười.

“Anh thật sự là người của Cái Bang?”

Hai người nhìn nhau, im lặng một lát rồi cùng nhau cười lớn.

Ở xa xa là tiếng sóng biển lăn tăn, bên cạnh là đống lửa chập chờn, hai người cứ ôm nhau như vậy, trò chuyện, chờ đợi mặt trời mọc, chờ đợi ngày mai.

Không biết hàn huyên bao lâu, hai người nói chuyện trên trời dưới đất không kiêng dè gì.
Bình Luận (0)
Comment