Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1228

Lâm Vũ Chân khế nhíu mày, “Không phải là gặp trực tiếp trên tòa sao.” Quan hệ bây giờ của hai bên như nước với lửa, Slanka lại âm thầm thuê người viết lách, bôi đen tập đoàn Lâm thị một cách điên cuồng, bây giờ đến là tìm để đánh nhau sao?

“Nói là, có chuyện muốn đàm phán với các anh” Gianh Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn nhau, nhẹ gật đầu.

“Để co anh ta vào” Lý Đông gật đầu, lập tức quay người đi ra ngoài.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, dẫn vào một người đàn ông trung niên, khí chất bất phàm, hiển nhiên là chức vụ không thấp ở khu Đại Đông Hoa của Slanka.

“Hai vị? Tôi là Phương Tuấn, là tổng thư ký của Slanka, nhìn mấy người thật là vui vẻ” Lúc này Phương Tuấn mặc một thân âu phục, cũng không chút khách khí không có ý bắt tay với Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, trực tiếp ngồi xuống trước mặt bọn họ, mang đến một loại cảm giác cao cao tại thượng.

“Rất vui vẻ bao nhiêu?”

Giang Ninh càng không có ý đứng dậy, có chút nghiêng đầu, nhìn Phương Tuấn trực tiếp nói.

Lúc này Phương Tuấn ngây ra một lúc, biểu cảm ngơ ngác, không nghĩ tới Giang Ninh đột nhien hỏi câu như vậy.

Anh nào đâu biết vui vẻ bao nhiêu, chẳng qua chỉ là hỏi hai câu khách sáo mà thôi.

“Giang tiên sinh thật là hài hước.” Lúc này Phương Tuấn cười cười, nhìn hai người, nhìn trái nhìn phải, có chút buồn cười, lại có chút hiếu kì nói, “Không biết cái tập đoàn Lâm thị này là do ai làm chủ? Dù sao, cái tập đoàn Lâm thị này, là họ Lâm” Vừa đến, câu đầu tiên chính là châm chọc.

“Dù sao anh nói cũng không tính” Lâm Vũ Chân còn chưa kịp nói, Giang Ninh đã nói trước: “Nói đi, tới đây làm cái gì, có bất đồng gì thì gặp nhau trên tòa án, bây giờ tới đây chỉ sợ không có chuyện gì tốt” Khóe mắt của Phương Tuấn lúc này mới kéo ra, thật sự không biết phải giao tiếp với Giang Ninh như thế nào.

Nói chuyện làm việc, cũng không theo như bình thường.

“Ha ha, gặp nhau trên tòa án, không còn đường sống.

Lúc này Phương Tuấn ngửa đầu, thản nhiên nói, “Tin tưởng hai người gần đây cũng đã nghe qua dư luận? Cái nhãn hiệu của tập đoàn Lâm thị phát triển tới hôm nay thật không dễ dàng, nếu như phá hỏng thì tổn thất rất lớn”

“Slanka chúng tôi đồng ý cho tập đoàn Lâm thị một cơ hội, mọi người là bạn bè, mà không phải là kẻ thù, không phải rất tốt sao?”

Phương Tuấn ngồi đó, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Lời nói rất khách khí nhưng giọng điệu lại tỏ ra khinh thường của kẻ ăn trên ngồi trước, thậm chí còn chứa đựng sự uy hiếp không hề che giấu.

“Sự phát triển của tập đoàn Lâm thị có thể nói là một kì tích, nếu như đột nhiên bị đánh bại, muốn đạt được thành tích như ngày hôm nay. Tôi nghĩ sẽ rất khó đấy” Phương Tuấn vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Tôi nghĩ hai người nhất định không muốn trả cái giá đó”

“Mà Slanka chúng tôi không kiểu công ty thích đuổi cùng giết tận, chúng tôi sẵn sàng cho cơ hội đồng hành” Giang Ninh mỉm cười nhìn Phương Tuấn: “Điều kiện là gì?”

Anh chả thèm dong dài, nói những lời vớ vẩn.

Có một câu nói răng không có bữa cơm nào miễn phí hoặc câu không có việc không lên điện Tam Bảo.

Trước khi mở phiên tòa, Phương Tuấn đột nhiên đến Lâm thị để bàn bạc, anh ta chắc chắn không có lòng tốt.

“Thực ra, không được coi là điều kiện” Phương Tuấn cười, nhân tiện đáp: “Chẳng qua, Lâm thị muốn rút lui an toàn nhất định phải trả một vài cái giá” tổng giám đốc Hướng chúng tôi muốn nói cũng không nhiều lắm” Anh ta duỗi hai ngón tay ra: “Thứ nhất, sản phẩm mới nhằm vào thị trường miền Bắc này chuyển nhượng độc quyền cho chúng tôi. Thứ hai, phải bồi thường tổn thất của Slanka là một tỷ đô la Mĩ”
Bình Luận (0)
Comment