Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1232

“Có nắm chắc không?”

Giang Ninh hỏi: “Thứ tôi muốn chỉ là kết quả, còn muốn Slanka phải thân bại danh liệt” Sắc mặt Tống Đối Đối có chút đỏ lên.

“Anh Giang, kết quả mà anh muốn, tôi nắm chắc bảy mươi phần trăm” Anh ta không nói là một trăm phần trăm.

Giang Ninh gật gật đầu: “Người của nhà họ Tống đúng là tài giỏi, chúc mừng nhà họ Tống” Nói rồi, anh trực tiếp nắm lấy tay Lâm Vũ Chân rời khỏi tòa án.

Mà Tống Đối Đối cũng mang theo những tài liệu của Lâm thị đi thẳng tới phía bị cáo.

Có không ít người tới tòa án.

Không chỉ có những người trong giới mà còn có không ít những người của gia tộc lớn ở miền Bắc, không hề nghi ngờ, bọn họ là tới xem náo nhiệt, xem xem Lâm thị có xui xẻo hay không.

Bọn họ thật sự mong có thể thấy Lâm Thị khốn đốn một lần.

Nhưng nhìn thấy Giang Ninh tới đây, năm sáu hàng người lập tứng đứng dậy, cung kính tránh sang một bên.

Có vài người có thân phận còn dám gật đầu xem như chào hỏi, những người không có thân phận thì còn chẳng dám ngẩng đầu, thở cũng không dám thở mạnh, đứng trơ như một khúc gỗ.

Bị Giang Ninh nhìn thoáng qua một cái, hô hấp như ngừng lại!

Giang Ninh không thèm nhìn bọn họ, lập tức đi tới bên cạnh Tống Tiểu Vũ, kéo Lâm Vũ Chân ngồi xuống “Anh Giang Ninh?”

Tống Tiểu Vũ cười cười: “Chúc mừng anh Giang Ninh” Bị người khác kiện, Tống Tiểu Vũ còn tới chúc mừng.

Lâm Vũ Chân thật sự cảm thấy có chút buồn cười: nhiên lại chúc mừng?”

“Sao tự “Chúc mừng nhà họ Lâm, con đường nước ngoài rộng mở” Tống Tiểu Vũ nói.

Lâm Vũ Chân nghiêm túc nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu mới quay đầu nhìn Giang Ninh.

“Giờ thì tôi biết sao nhà họ Tống lại nhiều người tài giỏi thế rồi” Giang Ninh cười cười vỗ tay, không nói gì.

Mấy chuyện nhỏ này căn bản không cần anh ra tay.

Rất nhanh sau đó, người bên phía Slanka đi tới, những người xung quanh đều nhìn về phía Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, một người trong số đó có khuôn mặt của phương đông nhưng phong cách lại có chút phương tây.

Nhìn có vẻ rất lịch lãm, ngả mũ chào Lâm Vũ Chân, hơi hành lễ, như thế mọi người đều là bạn bè.

Lâm Vũ Chân không thèm để ý đến Bảo Mạc Nhĩ.

Đối với người mà cô không quen, hơn nữa còn có ấn tượng không tốt, cô đều xem như là một con chó, đây là cách mà Giang Ninh dạy cho cô.

“Yên lặng!”

“Bang…” Một tiếng vang nhỏ vang lên từ phía thẩm phán.

Tuy rằng hiện trường rất yên tĩnh, không một ai nói gì.

Giang Ninh ngồi ở đó, anh không nói gì thì ai dám nói chứ?

Đây là lần đầu tiên thẩm phán thấy hiện trường an tĩnh như vậy, không nói thêm gì, trực tiếp tiến hành theo trình tự.
Bình Luận (0)
Comment