Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1312

Ông ta đường đường là môn chủ của Thanh Môn mà lại muốn cúi đầu khuất phục trước thằng ranh con chẳng quan trọng kia sao?

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì cả đời này bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào mà trở về nước nữa rồi.

“Môn chủi”

“Môn chủ hãy suy nghĩ kỹ!”

“Không thể cúi đầu! Lần này quỳ xuống, bọn họ có thể đứng lên sao?” Vài người lập tức hô lên.

“Câm miệng hết cho tôi! Bảo Vinh Đông nổi trận lôi đình, rít gào lên: “Không thể cúi đầu vậy thì các người gi ết chết anh ta cho tôi đi!”

“Chỉ cần các người giế t chết anh ta, chức môn chủ này của tôi sẽ cho các người!” Nói rồi, ông ta trực tiếp đứng lên, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.

Nói về tổn thất thì nhà họ Bảo của ông ta mới phải chịu tổn thất lớn nhất.

Không chỉ là tất cả sản nghiệp trong nước suy sụp, mà cục diện của nhà họ Bảo ở trong nước cũng bị hủy diệt hoàn toàn!

Bảo Vinh Đông không nói thêm gì nữa, hừ một tiếng rồi phủi tay rời đi.

Mấy người đứng đầu băng đảng liếc mắt nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Cúi đầu với Giang Ninh?

Bọn họ thật sự không dám nghĩ tới, Thanh môn phát triển ở nước ngoài hai mươi năm, đã có chỗ đứng vững vàng, khó khăn lắm mới tạo dựng được uy tín vậy mà lại bị Giang Ninh hung hăng đả kích, ngã xuống đáy vực.

Bọn họ càng không ngờ được Bảo Vinh Đông sẽ lựa chọn cúi đầu, từ bỏ về nước.

Đây là sự sỉ nhục gì chứ!

Bảo Vinh Đông sao lại nghĩ vậy?

Nhưng rõ ràng ông ta biết hiện giờ không thể không từ bỏ, ít nhất là phải tạm thời từ bỏ.

Danh sách thành viên của Thanh Môn được tiết lộ khiến ông ta đề cao cảnh giác, hiện giờ phải đối phó với nhà họ Bảo, đối phó với người của Thanh Môn, chỉ sợ không chỉ có chủ thượng mà còn có cả Giang Ninh.

Còn có cả gia tộc Slanka!

Bị ba miền tấn công, sao có thể dễ dàng ứng phó như vậy được?

Bảo Vinh Đông rời khỏi, trên đường phố tối tăm không một bóng người, tài xế chậm rãi lái xe tới.

“Trở về trang viêt Ông ta kéo cửa xe ra, khi chuẩn bị lên xe thì bị một lưồng khí lạnh phía sau đánh úp.

“Hừ, đúng là tìm chết Bảo Vinh Đông nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp xoay người vung ra một quyền, ngay lập tức một nắm tay khác hung hăng đối đầu với ông ta!

“Phanh!” Bạo lực điên cuồng khiến ông ta lui về sau một bước, một †ay chống lên xe khiến xe khế rung lên.

Giờ phút này, trước mặt Bảo Vinh Đông là một người mặc đồ đen, con ngươi dưới lớp mặt lạ nộ ra một tia sát khí lạnh lẽo!

“Trần Hoang Đường!” Bảo Vinh Đông lạnh giọng quát.

Cho dù không thấy mặt, chỉ thấy được ánh mắt nhưng Bảo Vinh Đông vẫn có thể đoán được, người trước mặt là Trần Hoang Đường!
Bình Luận (0)
Comment