Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1353

“Được! Anh Giang!” Chu Tiến lập tức nói, “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của anh, khiến cho bọn họ phải phá sản!” Vừa nói xong, cậu ta liền gào thét một tiếng, kỹ thuật viên vội vàng rút tay đang ấn lòng bàn chân của cậu ta, có chút buồn cười nói: “Anh này, huyệt đạo ở đây đại diện cho thận, thận của anh có vẻ hơi yếu đó.” Trong phòng, trầm mặc một lát, chợt Giang Ninh cùng A Phi bộc phát cười to.

Một đêm trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên.

Thanh Môn Ngưu Đường.

Bầu không khí nghiêm túc, thậm chí một chút trầm trọng.

Phương Hoành đứng ở đó, ước chừng lúc lâu, không dám mở miệng nói một chữ, biểu tình âm trầm, mang theo một tia thấp thỏm.

Ở trước mặt anh ta có một người người đàn ông khôi ngô ngồi đó, giờ phút này đang vung thanh sắt, đập xuống vun vút!

Trong chốc lát, khi một tiếng âm ầm vang lên, thanh sắt đập xuống đất, làm cho màng nhĩ người ta đau nhức.

Một cây gậy sắt này, có lẽ nặng hơn một trăm cân!

“Đường chủ!” Phương Hoành cắn răng, nhìn Hoắc Tùng toàn thân đầy mồ hôi, có chút do dự, “Là tôi vô năng!” Nhào một tiếng, Phương Hoành trực tiếp quỳ xuống!

Hoắc Tùng không nhìn anh ta mà chỉ cầm lấy khăn lau mồ hôi, lại uống thêm vài ngụm nước, tùy ý để cho Phương Hoành quỳ trên tấm đá lạnh như băng, đầu gối dường như có máu chảy ra.

“Mất bao nhiêu?” Một lúc lâu sau, Hoắc Tùng liếc mắt nhìn Phương Hoành một cái.

“Chủ yếu là bốn ông già bị mất nhiều hơn, mất bốn trăm triệu đô la, chúng ta thì vẫn còn ổn, “ Phương Hoành do dự một lát, ngẩng đầu len lén nhìn Hoắc Tùng một cái, thấy sắc mặt anh ta coi như bình thường, “Chỉ tổn thất hơn ba chục triệu đô la” Giang Ninh vớt được hơn năm trăm triệu, phần lớn số tiền mà anh thẳng, đều là tiền của những người chơi kia, sòng bạc chỉ thua hơn ba chục triệu, so với bốn lão già kia, coi như là tốt rồi.

Hoắc Tùng nghe xong, lại cười ha hả, đi tới trước mặt Phương Hoành, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Từ này của anh, tôi đã nghe rất khó chịu” Trái tim Phương Hoành nhất thời đột nhiên trầm xuống.

“Đường chủ! Thuộc hạ vô dụng!”

“Chỉ có hơn 30 triệu? Anh nghĩ số tiền này, không phải tiền sao?” Giọng nói Hoắc Tùng đột nhiên lớn lên, giống như sấm sét, khiến cho màng nhĩ Phương Hoành đau đớn, “Cho tới bây giờ chưa từng có người có thể lấy tiền từ trong tay tôi, chưa bao giờ!”

“Anh là một con chó vô dụng, mất hơn 30 triệu, mà lại cảm thấy vinh quang, phải không?”

“Đường chủ tha mạng!” Phương Hoành vội vàng dập đầu, đầu óc anh ta ầm ầm, đập vào tấm đá, nhất thời máu tươi chảy ra đầm đìa!

“Tôi có nói là tôi sẽ giết anh không?” Hoắc Tùng vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó.

Phương Hoành là một tên thuộc hạ có thể kiếm tiền, nhiều năm như vậy, quản lý sòng bạc dưới danh nghĩa của anh ta, kiếm được không ít tiền cho anh ta, nhưng tổn thất một lần, cũng đã làm cho anh ta rất tức giận.

“Số tiền này, anh phải mang trở lại cho tôi!” Hoắc Tùng nhìn chằm chằm Vào Phương Hoành, trong giọng nói anh ta, đầy sát khí, “Ngoài số tiền này, còn có mạng của những người đó!”

“Được!” Phương Hoành vội vàng gật đầu, “Tôi đã tra được hành tung của họ, nhất định sẽ thu hồi tiền, xin Đường chủ yên tâm!” Anh ta không nghĩ tới, những người Giang Ninh này, thắng tiền từ trong tay bọn họ mà không lập tức chạy trốn, ngược lại công khai lại đi đến sòng bạc khác, giành chiến thắng hơn hai tỷ đô la!

Mấy sòng bạc khác, cũng thuộc về Thanh Môn, mấy đường chủ khác, hiện tại cũng muốn lập tức tìm được bọn họ, giết hết để lấy lại tiền!

“Người của chúng tôi, đã tìm thấy chúng” Ánh mắt Phương Hoành đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Những tên khốn khiếp này, quá mức kiêu ngạo, sau khi thắng tiền, vậy mà còn dám đi đến khu phố Tàu tắm rửa xoa bóp, thật cho rằng chúng ta không dám làm gì bọn họ sao?” Nghe vậy, Hoắc Tùng hơi nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment