Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 160

“Kêu mấy tên khốn phòng bảo vệ lập tức đến chỗ tôi họp gấp!

Ông lập tức nói, “Một đám vô dụng, đều đi làm cái gì rồi, cứ phải để tôi đánh chúng sao!” “Đợi một chút!”

Thấy thư ký đi thông báo rồi, ông lại nói, “Cũng thông báo-cho Hoàng Ngọc Minh một tiếng, kêu cậu ta. đến, phòng làm việc đợi tôi, tôi gặp cậu ta trước: Hoàng Ngọc Minh rất nhanh đến rồi.

Trong phòng làm việc của lão Trương, Hoàng Ngọc Minh ngồi đó, sắc mặt hiển nhiên không quá dễ coi.

Dù đối mặt với nhân vật lớn như lãnh đạo Trương, anh cũng không chút khách khí.

“Ông rất vui mừng đúng không?”

Hoàng Ngọc Minh không uống trà, “Trễ thêm một tí thì cả tỉnh Thiên Hải này..”

Trên trán lãnh đạo Trương bất giác đổ mồ hôi lạnh.

“Bây giờ tình hình của cô Vũ Chân thế nào rồi?”

“Có đại ca của tôi ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu”

“thằng ranh đó thì sao?”

Hoàng Ngọc Minh ngẩng đầu, g nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Đưa về nhà họ Vu rồi.

Lãnh đạo Trương không hỏi gì thêm.

“Đại ca nói rồi, thành phố Đông Hải phải trở thành một thành phố đặc biệt, mảng an toàn này là rất quan trọng, lần này không xảy ra chuyện coi như chúng ta mạng lớn”

Hoàng Ngọc Minh nói thẳng, “Nếu nếu còn có lần sau, tôi không thể bảo đảm đại ca sẽ không tức giận”

“Lão Trương à, đại ca một lòng muốn vì thành phố này.

làm chuyện gì đó, chúng ta nếu còn không liều mạng, ông nói coi có xứng với anh ấy không?”

Lão Trương gật đầu lia lịa.

“Cậu có suy nghĩ gì?”

“Suy nghĩ thì đã có từ lâu rồi”

Hoàng Ngọc Minh nói, “Xây dựng một tòa thành sắt!”

“Một tòa thành sắt an toàn có trật tự!”

“Để người dân ở đây bữa tối ngủ vẫn dám không khóa cửa, rơi ví tiền không cần lo lắng, dám an tâm để con nhỏ tự đi học!”

Lão Trương vô cùng lo sợ.

Đây nhất định là chuyện mà những thành phố khác không làm được, độ khó quá lớn rồi.

Dù cho là thành phố Đông Hải bây giờ, ông cũng không có nhiều tài nguyên như vậy để làm bước này.

Đây cần nhân lực vật lực và tài lực cực lớn.

“Ông chỉ cần quản thật tốt giới kinh doanh là được, chuyện tốt cứ để chúng tôi làm”

Hoàng Ngọc Minh nhìn ra chuyện lão Trương lo lắng, “Còn về những chuyện không thể đưa ra ánh sáng thì để anh đây làm!”

Lão Trương nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Minh.

Điều này rất nguy hiểm, thậm chí có thể vì nó mà mất mạng, dù sao đấu tranh trong thế giới ngâm không chỉ tàn khốc mà còn không chút giới hạn.

“Lão Hoàng, cậu…

“Tôi là từ tầng lớp thấp bò lên, mấy lần chút nữa là mất mạng cho nên tôi biết cái khổ của người tầng lớp thấp, nếu không có đại ca, tôi của bây giờ chắc còn đang ở dưới chân cầu nào đó, lo lắng vì ngày mai không có cơm ăn đấy”

Hoàng Ngọc Minh cảm thán nói, u bây giờ đại ca cho tôi cơ hội này, vậy tôi muốn làm chút gì đó, vì thành phố này cũng vì người dân nơi đây”

Lão Trương lập tức đứng thẳng người, biểu cảm nghiêm túc, trong mắt đầy kính phục.

Trong lòng ông, vốn xem thường mấy người lăn lộn trong thế giới ngầm như Hoàng Ngọc Minh, trong mắt ông họ đều đứng ở phía đối lập với bản thân, là thủ phạm làm đảo loạn trật tự của thành phố này.

Nhưng Hoàng Ngọc Minh ở trước mắt không giống vậy!

Suy nghĩ vừa nãy anh đề ra, nếu có thể thành sự tị biến thành phố Đông Hải thành tòa thành sắt an toàn, vậy nhất định sẽ để lại một nét bút rất đặc sắc trong lịch sử của tòa thành phố này!

“Cậu cũng nói ra rồi, vậy tôi cũng làm!”

Giọng lão Trương có chút run rẩy, “Nhiều nhất thì tôi cũng không cần chức vị này nữa!”

“Ha ha, lão Trương à”

Hoàng Ngọc Minh lúc này mới cười lên, bưng ly trên bàn lên nhấp một cái, “Ông có tin không, chúng ta nhất định sẽ thành công?”
Bình Luận (0)
Comment