Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1628

Từ trước đến giờ Giang Ninh không làm việc theo lẽ thường nhưng mà Đàm Hưng biết Giang Ninh làm như vậy chắc chắn có đạo lý riêng của anh, ông ta có hỏi nhiều thì cũng không có ý nghĩa gì.

“Được, tôi đi sắp xếp chuyện này” Đàm Hưng không nói thêm gì nữa, lập tức gọi đám người Đàm Long đến dặn dò họ tăng cường bảo vệ võ quán.

Giang Ninh tự mình bỏ một trang sách dạy võ này vào trong nơi triển lãm, anh nhìn bốn trang sách dạy võ đang được bày ra phân thành bốn phương tám hướng tạo thành một vòng.

Động tác trên mỗi trang sách dạy võ đều rất đơn giản, thậm chí ngay cả một đứa bé cũng có thể nhìn rồi bắt chước theo.

Nhưng mà ý nghĩ sâu trong đó thì rất khó lĩnh ngộ được, nhìn từ góc độ khác nhau, nhìn bằng tâm trạng khác nhau thì sẽ lý giải hoàn toàn khác nhau.

Giang Ninh đi quanh đó một vòng rồi khế gật đầu.

“Cũng tạm ổn, đã đến lúc đi rồi” Anh nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi quay người rời đi.

Võ quán Cực Đạo kinh doanh vẫn như thường ngày.

Có đệ tử bàn luận võ, có người theo học, có người so tài, có người yên lặng mà ngồi thiền, cũng có người ngồi yên trước sân khấu triển lãm mà nhìn một trang sách dạy võ vừa mới được bỏ thêm vào như đang suy nghĩ điều gì đó.

Giang Ninh lắng lặng ngồi ở trong phòng trà, ung dung mà thưởng thức trà.

Ngồi ở đối diện anh là Lý Phi Đao vừa mới lành vết thương nặng!

“Trà ngon” Lý Phi Đao giống như trâu uống nước, không biết thưởng thức trà ngon một chút nào cả nhưng trình độ nịnh hót thì lại tất cao.

Anh ta nhìn Giang Ninh một chút: “Lúc trước anh còn nợ tôi một ân tình…” “Được rồi, không đề cập đến vấn đề này cũng được, bây giờ xem như hai bên đều huề nhau” Thấy Giang Ninh không để ý đến mình, Lý Phi Đao cười cười: “Cái thứ đồ chơi tổ chức sát thủ này, nghe cách nói này của anh đột nhiên tôi cảm thấy không thú vị gì nữa, tạm thời ném nó đi vậy, trước hết tôi ở lại Đông Hải chơi một khoảng thời gian rồi tính tiếp” Giang Ninh vẫn không để ý đến anh ta.

Lý Phi Đao ho khan hai cái.

“Lần trước cao thủ kia cố ý không giết tôi là có phải có liên quan đến anh sao?”

Giang Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Phi Đao.

Anh ta vẫn không nói một câu, nhưng ánh sáng trong mắt lại làm anh ta có chút đáng yêu.

“Đừng nói với tôi, không liên quan đến anh, tôi sẽ không tin” Lí Phi Đao nói: “Thực lực của anh ấy rõ ràng mạnh hơn tôi, muốn giết tôi không khó, nhưng anh ấy không xuống tay, thậm chí còn để tôi bảo tôn đủ thực lực chạy trốn đến Đông Hải tìm anh” Anh ta không phải kẻ ngốc, nếu không cũng không thể nắm giữ tổ chức sát thủ trong tay nhiều năm như vậy.

Cho dù có nhiều chuyện không nghĩ ra ngay lặp tức được, nhưng trong khoảng thời gian dưỡng thương này, cũng đủ để anh ta suy nghĩ rõ mọi chuyện.

“Muốn biết không?” Giang Ninh hỏi.

“Ừm” Lý phi đao cũng không làm ra vẻ, gật gật đầu.

“Tôi cũng muốn biết” Giang Ninh nói.

Một câu của anh làm cho Lý Phi Đao ngẩn ra, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, quay đầu lại theo bản năng, nhìn về hướng phòng triển lãm Quyền Phổ.

Lý Phi Đao không nói gì thêm cầm lấy chén rượu, chậm rãi uống vào miệng, biểu tình trên mặt phức tạp, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Giang Ninh cũng không nói chắc chắn được?

Sao có thể như vậy được.

Vị cao thủ kia giống với Giang Ninh, quyền pháp bá đạo, giống như là được học cùng một nơi.
Bình Luận (0)
Comment