Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1646

Trong núi Chung Nam không có nhiều khuôn viên ẩn mình ở nơi rừng núi sâu thẳm giống như thế này.

Diện tích khoảng hơn cả nghìn mét vuông, một tòa nhà quy mô như vậy không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực mới xây dựng nên nó.

Giờ phút này, tại đại điện nhà họ Phương.

Một người đàn ông đầy uy nghiêm đang ngồi trên vị trí cao nhất của chủ nhận!

Phương Uy!

Dòng họ lánh đời, chủ nhân của nhà họ Phương!

Vẻ tức giận trên gương mặt đó khiến cả đại điện trở nên ngột ngạt.

Không một ai dám nói chuyện.

Thi thể của Hắc Sơn được đặt trên mặt đất.

“Không phải Hắc Sơn nói Cực Đại Quyền Phổ không có tung tích sao!”

Người đàn ông ngồi phía trên trông vô cùng oai phong, mang theo vẻ tức giận cực độ, ông ta gầm lên một tiếng làm người khác phải sợ hãi run lẩy bẩy!

“Chủ nhân”

Phương Hồng Sơn bước tới trước một bước, chắp tay nói: “Tôi vừa mới điều tra được, gần đây, có người vi phạm gia quy tự ý đi ra ngoài.”

“Ai”

Phương Hồng Sơn không do dự nhìn chằm chằm vào.

Phương Uy đáp: “Phương Thu”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Phương Uy liền thay đổi, hai mắt nheo lại tỏa ra sát khí.

“Phương Thu đang ở đâu “Mang Phương Thu tới đây.

Phương Hồng Sơn ngoảnh lại, các thuộc hạ lập tức xoay người đi tìm anh ta.

Bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng nghiêm túc.

Đây là một trưởng lão đã chết chứ không phải loại tôm tép gì.

Đối với dòng họ lánh đời như nhà họ Phương, ngoại trừ chủ nhân Phương Uy ra, còn có một số trưởng lão chịu trách nhiệm về kỷ cương của gia tộc, đào tạo võ thuật, quản lý tài chính ….

Hắc Sơn chính là một trưởng lão về luật giới, bất cứ việc gì vi phạm nội quy của gia tộc đều bị ông ta xử lý.

Nhưng Phương Uy lại không ngờ rằng, Hắc Sơn lại tự mình bỏ trốn, vi phạm nghiêm trọng nội quy của gia tộc, hơn nữa còn nhiều lần lừa gạt ông ta!

Ông ta từng hỏi Hắc Sơn ít nhất không dưới mười lần rằng, liệu có bất cứ tung tích nào của Cực Đại Quyền Phổ hay không, vậy mà hai mươi năm nay Hắc Sơn lại nói không có!

Phương Uy biết Cực Đại Quyền Phổ rất khó tìm, phải có duyên mới gặp được, vì vậy ông ta cũng không quá coi trọng nó, nhưng bây giờ rõ ràng Hắc Sơn đã nói dối.

“Hồng Sơn!”

Phương Uy hét lên.
Bình Luận (0)
Comment