Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1689

Chưa có được tung tích đứa con của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ không đi.

Hai mươi năm này, bà ấy cam tâm tình nguyện bị giam lỏng cũng là vì đứa nhỏ còn đang ở nhà họ Phương, bà ấy không thể rời đi, lại càng không dám rời đi!

Nhưng đứa nhỏ này, đang ở đâu?

“Dòng họ lánh đời không đơn giản như vậy đâu, cậu không cần mạo hiểm vì tôi “Con đã đồng ý với sư phụ, cho dù như thế nào đều sẽ cứu người ra ngoài, bây giờ biết được sư phụ còn có một đứa con, vậy ngay cả thằng bé, con cũng sẽ cứu ra ngoài.”

Giang Ninh kiên định nói.

Chuyện mà anh muốn làm, không ai có thể cản được!

Nói xong, Giang Ninh cũng không lãng phí thời gian.

Bây giờ Phương Nhiễm không chịu đi, anh có nói thế nào cũng vô dụng.

Anh xoay người đi ra ngoài, đi đến cửa phòng của Phương Thu, dừng bước.

“Tại sao, cậu ở đến nơi này?”

Phương Thu vẫn ngồi dưới đất như trước, trên mặt có chút cô đơn.

Thân là người của nhà họ Phương, thân là con của Phương Uy, anh ta cảm thấy bản thân cũng không có được sự xem trọng đầy đủ, so với những người khác, anh ta chỉ giống như người ngoài.

“Không phải là tôi nên hỏi anh, vì sao lại đến đây?”

Giang Ninh đứng ở cửa, cách song sắt, nhìn thấy Phương Thu bên trong: “Đường đường là con trai nhà họ Phương, vậy mà lại bị giam lỏng, xem ra cậu ở nhà họ Phương, không có địa vị gì cả”

Phương Thu không nói lời nào.

“Bốn đứa con của Phương Uy, Phương Xuân nắm trong tay chuyện nội bộ của nhà họ Phương, Phương Hạ là điểm yếu của Phương Uy, đảm nhận vị trí chủ nhà đời sau, còn Phương Đông, trẻ tuổi hơn cậu, võ nghệ kém hơn so với cậu, nhưng địa vị ở nhà họ Phương, cũng cao hơn so với cậu, tại sao?”

Giang Ninh giống như đang hỏi Phương Thu, lại giống như: đang hỏi chính mình.

Anh nhìn chằm chằm Phương Thu, cười như không cười.

“Cậu ở nhà họ Phương, rất không được chào đón nhỉ”

“Anh im miệng!”

Phương Thu quát lớn: “Địa vị của tôi ở nhà họ Phương thế nào, có liên quan gì đến anh chứ?”

“Tôi chỉ là đồng cảm với cậu th Giang Ninh thản nhiên nói: “Cậu đến Đông Hải, là vì có được quyền phổ, muốn ở trước mặt Phương Uy ra mặt, để ông †a xem trọng liếc nhìn cậu một cái nhỉ?”

“Chỉ tiếc là, cậu thất bạ còn làm cho ông ta tức giậ Phương Thu đứng lên, hai tay năm chặt, gay gắt nhìn chằm chằm Giang Ninh.

Không chỉ có thất bại, hơn nữa nữa.

“Trong lòng cậu hẳn cũng biết, cho dù cậu có được quyền phổ, Phương Uy cũng sẽ không xem trọng mà liếc nhìn cậu một cái, ở trong mắt ông ta, cậu chính là người ngoài, có lẽ, từ nhỏ đã như thế, tôi nói đúng không?”

“Anh câm miệng! Câm miệng! Tôi bảo anh câm miệng!”

Phương Thu đánh một quyền lên trên cửa song sắt, rống lên giận dữ.
Bình Luận (0)
Comment