Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1692

Anh ta nhìn Giang Ninh, cười tự giễu rồi nói: “Mạng của tôi có tư cách đổi với Phương Hạ sao?”

Về địa vị, anh ta và Phương Hạ cũng không thể nào coi như nhau.

Phương Hạ trở thành tông sư năm hai mươi hai tuổi, được Phương Uy khen ngợi, còn được thưởng nóng. Còn mình đã đạt đến cấp tông sư năm mười sáu tuổi!

Kết quả thì sao?

Anh ta vui vẻ đi tới chỗ Phương Uy nói, nhưng Phương Uy lại có vẻ không vui, ngược lại còn mắng anh ta!

Từng hình ảnh trong quá khứ hiện ra trong đầu, ngỡ như chỉ vừa mới xảy ra trước mắt.

Phương Thu nhìn Giang Ninh: “Anh muốn mạng của tôi đúng không?”

Anh ta gật đầu: “Được rồi, nếu anh muốn có thì anh cứ lấy đi”

Giang Ninh liếc nhìn anh ta, nhìn vẻ mặt thất vọng như tro nguội của anh ta, lạnh nhạt nói: “Trước hết bồi thường cánh cửa cho tôi đã, nên làm công cho võ quán của tôi tới khi nào thì phải làm đến lúc đó.”

“Còn việc có lấy mạng của cậu hay không thì tôi nói mới tính”

Giang Ninh nói xong liền xoay người rời đi, Phương Thu giống như bị rút hết linh hồn, không nói nữa liền đi theo phía sau Giang Ninh.

Anh ta đi được mấy bước lại dừng, quay đầu lại nhìn lên tấm biển trên cổng chính nhà họ Phương, hai chữ thật lớn kia.

Nhà họ Phương!

Đột nhiên anh ta cảm thấy nơi này đối với anh ta dường như không có quan hệ gì quá nhiều, trên người anh ta vốn dĩ cũng không chảy dòng máu của nhà họ Phương.

Nếu không thì Phương Uy sao có thể đối xử với anh ta như thế này?

Phương Thu mím môi, không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh, rời khỏi nơi này.

Hai người bọn họ vừa mới đi ngay lập tức có mấy bóng người vút qua rừng cây, đi vòng vèo.

Cũng trong lúc đó.

Nhà họ Phương.

Sâu trong địa lao trong hang núi.

Phương Uy đứng trước phòng giam của Phương Nhiễm, vẻ mặt chán nản.

“Tôi cho rằng cô sẽ vội vã rời khỏi nhà họ Phương chứ”

“Hai mươi năm rồi, ông biết mình sai chưa?”

Phương Nhiễm nhìn người anh cả này, mặt không cảm xúc.

“Tôi không cho rằng mình đã sai.”

Giọng bà ấy bình tĩnh: “Trái lại tôi cảm thấy người sai là anh”

“Hừ!”

Sắc mặt Phương uy đột nhiên chùng xuống.

“Là do lỗi của anh, chúng tôi bị anh chia rẽ. Giờ anh ấy đã chết rồi. Tôi đã đợi anh ấy hai mươi năm, là hai mươi năm đấy!”
Bình Luận (0)
Comment