Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1697

Phương Anh đột nhiên đánh một chưởng, nắm đấm còn chưa trúng người đã đánh bay người ra ngoài.

Đồng tử của Phương Thu đột nhiên co lại.

Trước đây Giang Ninh đã từng biểu thị cho anh ta thấy, nhưng anh ta chưa từng thấy rõ ràng như hôm nay!

Nắm đấm của Giang Ninh hoàn toàn không đụng vào ai, nhưng trên nắm đấm của anh dường như có một tầng chân khí bị nén lại, bộc phát ra trong nháy mắt, mạnh mẽ đánh bay người ra ngoài.

Đây là Cực Đạo quyền pháp?

Bùm!

Bùm!

Mấy cú đấm liên tiếp, bất kỳ ai đến gần Giang Ninh đều bị anh đánh bay.

Tốc độ nắm đấm của anh nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp, sau đó một bóng người lại văng ra ngoài.

“Án Vài tên bịt mặt ngã sụp xuống đất, ôm ngực nôn ra máu, chỉ cảm thấy nội tạng cuồn cuộn kịch liệt.

Dường như có một luồng khí xâm nhập vào trong cơ thể họ, gần như muốn bóp nát trái tim họ.

“***”

Bọn họ nhìn Giang Ninh thật sâu, trong lòng biết không phải đối thủ của Giang Ninh. Nếu tiếp tục công kích, bọn họ chỉ có chết mà thôi.

Không một chút do dự, mấy người đi vào rừng và biến mất.

“Tại sao anh không giết chúng!”

Phương Thu không cam lòng.

“Để cho cậu giế Giang Ninh nhẹ giọng nói: “Còn đi được thì lên đi”

Vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến Phương Thu rất khó chịu.

Nhưng không có cách nào cả.

Cho dù Giang Ninh thật sự thấy chết không cứu, anh ta cũng không có gì để nói. Nhà họ Phương muốn giết anh ta thực sự là chuyện của nhà họ Phương, Giang Ninh không cần phải bận tâm.

Phương Thu thực sự không thể ngờ rằng, nhà họ Phương nóng lòng muốn giết anh ta như vậy. Anh ta mới đi khỏi nhà họ Phương không bao lâu vẫn bị bắt buộc phải rời khỏi nhà họ.

Phương.

Trên đường đi, Giang Ninh không nói chuyện, Phương Thu cũng không muốn nói.

Tâm trạng của anh ta rất phức tạp.

Anh ta bây giờ chẳng khác nào bị nhà họ Phương vứt bỏ, thậm chí nhà họ Phương còn muốn giết anh ta!

Còn Giang Ninh đã nhận mình làm đồ đề rồi, một tiếng sư phụ cũng đã nói ra, anh sẽ không đổi ý, đây không phải là phong cách của anh.

Bên ngoài núi Chung Nam.

A Phi chờ đến mức hơi bực bội, Giang Ninh đi vào cũng lâu rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, lại càng không có tin tức truyền đến, anh ta hơi sốt ruột muốn xông vào.

“Ra rồi!”

Từ xa, anh Cẩu đã nhìn thấy bóng dáng Giang Ninh, lập tức đứng lên.

A Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment