Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1768

Bởi vì đối phó với vùng cấm Đông Hải, chuyện này đối với bọn họ mà nói đã đã một chuyện hết sức mất mặt rồi.

Tư Mã Hằng không lãng phí thời gian nữa, mời hai vị trưởng lão lập tức cùng đi tới nhà những dòng họ lánh đời khác.

Cùng lúc đó.

Không khí trong nhà họ Phương rất không tốt.

Người người ta cảm thấy cô cùng áp lực!

Phương Uy không ngờ tới tin tức về quyền phổ sẽ bị tiết lộ.

Nhà họ Phương của ông ta khó khăn lắm mới có cơ hội nhanh chân đến trước, nhưng bây giờ, tám Dòng họ lánh đời đều biết rồi, nhà họ Phương sao có thể có ưu thế được nữa?

“Đừng có để tôi biết là ai!”

Phương Uy tức giận rống lên: “Tôi nhất định sẽ không tha cho anh ta!”

Những người đứng ở phía dưới, không có một ai dám lên tiếng.

“Gia chủ, nghe nói, những dòng họ lánh đời khác đều phái người xuống núi nhưng không có gia tộc nào giành được quyền phổ cả”

Im lặng hồi lâu, mới có người cẩn thận lên tiếng.

“Có vẻ mấy gia tộc đó đều bị tổn thất những cao thủ cấp bậc đại tông sư…”

Điều anh ta muốn nói là, nếu như vậy, nhà học Phương bọn họ, ngược lại được xem như bị tổn thất ít nhất, thậm chí còn giành được một tờ quyền phổ.

Ai mà ngờ được, vùng cấm Đông Hải lại lợi hại như vậy.

Giang Ninh đó, không ngờ lại lợi hại như vậy!

“Lúc đó tám gia tộc lớn đưa ra ước định, quyền phổ chưa xuất hiện thì tuyệt đối không được rời khỏi núi Chung Nam, nhà họ Phương chúng ta vốn dĩ có cơ hội tốt nhất nhưng bây giờ đã bỏ lỡ rồi!”

Phương Uy khẽ hừ một tiếng: “Không chỉ là bỏ lỡ mà Phương Hạ còn vì vậy mà phải chết!”

Đây chính là căn cơ tương lai của nhà họ Phương.

Phương Đông đứng ở một bên không nói một lời.

Phương Hạ chết rồi, tương lai của nhà họ Phương chỉ có thể dựa vào anh ta, cho dù anh ta có nói gì, vị chỉ gia chủ tương lai cũng sẽ thuộc về anh ta.

Cho nên anh ta bây giờ không sốt ruột, tình cờ đứng ở phía sau lưng, chậm rãi phát triển thế lực của mình.

Anh ta biết Phương Uy sẽ báo thù cho Phương Hạ, vậy thì cứ để ông ta báo thù, dù sao thì, tới cuối cùng, vị trí gia chủ cũng sẽ phải trao cho anh ta thôi.

Không khí trong đại sảnh tràn đầy áp lực.

Vẻ mặt Phương Uy rất tức giận, khiến người ta không dám lớn tiếng nói chuyện, thậm chí có nhiều người còn không dám nhắc tới tên Giang Ninh.

“Ting…”

Đột nhiên, tiếng chuông cửa du dương vang lên.

Có người tới!

Phương Uy ngẩng đầu lên, đám người Phương Đông cũng nhìn ra, ngay cả Phương Hồng Sơn bế quan tu luyện trên phòng cũng nhìn về phía cửa.
Bình Luận (0)
Comment