Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1774

“Một tấc dài, một tấc mạnh, quyền pháp mà anh sử dụng còn chậm hơn so với lực chân tôi, anh tự tìm đường chết rồi!”

Đàm Hưng quát: “Nắm đấm của anh còn chưa tới được người tôi, tôi đã có thể đá bay đầu anh rồi, anh vẫn còn không rõ sao?”

“Phải nhanh!”

“Phải nhanh hơn nữa!”

“Ít nhất, phải nhanh hơn tôi!”

Ông ta dùng hết sức áp bức tiềm lực của Phương Thu, không ngừng đề cao tốc độ của bản thân, cưỡng ép Phương Thu phải nâng cao sức lực của bản thân mình.

Bang!

Phương Thu liều mạng gia tăng tốc độ, nhưng vẫn như cũ không đủ nhanh, lại một lần nữa bị Đàm Hưng đá bay ra ngoài.

Anh ta nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi.

Nhanh hơn nữa… anh ta sao có thể làm được.

Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên mình tới Đông Hải, khiêu khích võ quán Cực Đạo, thậm chí còn tuyên bố muốn đối đầu với Đàm Hưng, bởi vì bản thân anh ta cảm thấy, cùng là cấp bậc đại tông sư, tuổi tác Đàm Hưng đã không đủ sức lực nữa, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của mình.

Lúc này anh ta mới hiểu rõ, nếu như ngày hôm đó Đàm Hưng thật sự ra tay với anh ta, vậy thì anh ta đã chết từ lâu rồi!

Đông Hải này, võ Quán Cực Đạo này, Giang Ninh thì không nói tới, những thứ khác cũng toàn là quái thai, mạnh tới mức không có giới hạn!

Mà đám người Đàm Hưng này, ai nấy đều trông có vẻ thô kệch, yếu ớt nhưng khi thật sự ra tay lại có thể đánh cho người ta hộc máu.

Phương Thu nằm ở đó, không thể động đậy nổi, anh ta đã không còn chút sức lực nào nữa.

Sau khi đánh xong với Đàm Hưng, nghỉ ngơi một lát, còn phải đánh với Diệp Sơn, đánh với Diệp Sơn xong, còn có sư phụ Vu bát cực quyền và thái cực quyền…

Anh ta cảm thấy bản thân mình mỗi ngày đều phải tới cực hạn, cố gắng chống đỡ bị bọn họ ép tới cùng.

Lần nào cũng muốn sụp đổ…

Nhưng Phương Thu có thể dễ dàng cảm giác được, bản thân đã tăng lên đáng kể, cảm giác tế bào bị xé rách, rồi chậm rãi sinh ra cảm giác hồi phục, thật sự vô cùng kỳ diệu.

“Mới thế này thôi đã không được rồi?”

Diệp Sơn ngồi ở một bên uống trà xong đặt chén xuống nói: “Đến lượt tôi rồi chứ?”

Ông ta liếc mắt nhìn Phương Thu rồi trực tiếp đứng lên.

Phương Thu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai tay hai chân mình đều như không còn là của mình nữa rồi, ngay cả nhấc lên cũng không nhấc nổi.

“Này”

Diệp Sơn cũng không khách khí, đá một chân vào mông Phương Thu nói: “Đứng lên!”

Một tiếng bang vang lên!

Cả người Phương Thu bắn lên, cho dù vẫn còn thở hồng hộc nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Anh ta nâng tay, cố gắng đứng cho vững, nắm chặt tay lại, trong đầu tự hỏi, chiêu thức của Diệp Sơn sẽ như thế nào, bản thân phải ứng phó ra sao.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Phương Thu còn chưa suy nghĩ xong thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment