Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1817

“Thả bọn họ?”

Anh Cẩu ngẩn ra: “Không cần tới đổi tài nguyên nữa sao?”

Trưởng lão của những Dòng họ lánh đời này, đều coi như người có thân phận, có thế trao đối không ít tài nguyên, Giang Ninh thế mà lại chỉ để bọn họ viết vài chữ, liền đồng ý thả bọn họ đi.

“Bọn họ không có giá trị gì”

Giang Ninh nói: “Nếu có thể đổi, người của dòng họ lánh đời sớm đã ¡,sợ là đối với họ mà nói, chức vị trưởng lão này, chính là dùng để hy tới sinh”

“Vậy họ có muốn rời đi hay không, tủy ý chính bọn họ”

Giang Ninh nói xong, liền để anh Cẩu đi sắp xếp.

Mà bản thân anh, cầm lấy chữ Phúc, lập tức đi tới nhà quản gia Triệu.

Giáo sư Lục Kính vẫn như cũ đang trong chỗ nghiên cứu của mình, cực kì chăm chú.

Vừa nhìn thấy Giang Ninh cầm chữ tới, cả người ông ta liền như bị điện giật, trợn mắt há hốc mồm, niềm hứng phấn kéo đến khiến hô hấp cũng đồn dập.

“Số chữ này..”

Mặt ông ta đầy về khó tin, nhìn Giang Ninh: “Ở đâu ra?”

Ngay lập tức, ông ta tiếp tục nói: “Giang Ninh, ý của cậu là, nếu suy đoán của tôi là đúng, những số chữ này đích thị là văn tự, hơn nữa còn đã từng tôn tại!”

Giang Ninh gật đầu.

“Giáo sư Lục, tôi sẽ cố gắng đưa số chữ này tới nhiều hơn, mà lúc bọn họ khai quật, thậm chí lúc bọn họ khai phá hoàn toàn còn phải nhờ ông rồi”

Anh cười nói: “Tôi thực sự không có văn hóa gì, hoàn toàn chẳng hiểu mấy cái này/ Lục Kính vội vàng lắc đầu.

“Cậu thông minh hơn tất cả mọi người!”

Ông ta vui mừng vuốt v e văn tự, dường như những đường điêu khảc, đều ghi lại mỗi một câu chuyện, mỗi một đoạn lịch sử.

“Cậu yên tâm, cả đời này của tôi bây giờ, có chuyện muốn làm nhất chính là giải mã toàn bộ những thứ này! Cậu yên tâm! Yên tâm!”

Lục Kính vui vẻ tới mức nói năng có hơi run rẩy.

Sao ông ta không thể không kích động chứt Một chữ “phương” đã mở ra cánh cửa lớn của thế giới, mà đây lại có mấy chữ, chính là minh chứng cho suy đoán của ông ta, nói rõ rằng phương hướng của ông ta là đúng.

Bây giờ ông ta, càng cần nhiều thời gian hơn, càng cần nhiều tài liệu hơn, mà Giang Ninh lại có thể đưa nhiều tài liệu tới như vậy, nếu ông ta còn không giải mã, vậy ông ta còn mặt mũi đâu mà đối diện với Giang Ninh.

“Được, vậy ông làm đi, có việc gì cứ nói với tôi”

Giang Ninh không làm phiền nhiều, nói mấy câu liền quay người rời đi Ở cổng, quản gia Triệu đợi đã rất lâu rồi.

Bây giờ anh nấm giữ mạng lưới tình báo, nhưng không chỉ Đông Hải, còn có khu vực lân cận Đông Hải, càng không chỉ là khu vực Thịnh Hải trong nước, đến cả nước ngoài, cũng đần dần được nắm giữ trong tay anh.

Mà ngay lập tức, quản gia Triệu biết, khu vực rừng gia núi Chung Nam sâu thẩm kia, là nơi Giang Ninh cực kỳ để ý.

Chỉ là, muốn thâm nhập vào, quá khó rồi.

Cái loại Dòng họ lánh đời này, gia quy nghiêm ngặt, không thể có khả năng có người ngoài thâm nhập vào được.

“AnhNinh”

Quản gia Triệu nói: “Phía bên núi Chung Nam, chúng ta vẫn không thể giám sát, những thế lực đó, đều là lấy gia tộc vì tập thể, người ngoài rất khó thâm nhập vào”

“Không biết anh Ninh có cách nào tốt hơn không?”
Bình Luận (0)
Comment