Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1903

Bắc Nghe Giang Ninh sẽ đi, Tiểu Triệu bồng trở nên phấn kích, trên mặt đầy vẻ cảm thấy mình rất oách.

Có Giang Ninh thì cô ấy sợ cái gì?

Trời có sập xuống cô cũng chẳng sợi “Được!”

Tiểu Triệu lập tức nói: “Tôi nhất định sẽ không để hai người thất vọng!”

Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, đè thấp giọng nói: “Giám đốc Lâm, em cũng sẽ giúp chị canh chừng anh Ninh, bảo đảm sẽ báo cáo với chị về nhất cử nhất động của anh Ninh bất cứ lúc nào!”

Lâm Vũ Chân không nhịn được đưa tay cốc đầu Tiểu Triệu một cái, lườm cô ấy.

Giám sát gì chứ? Giang Ninh đâu cần giám sát.

Tiểu Triệu đi làm việc, Lâm Vũ Chân  nhìn Giang Ninh, trong mắt chứa đầy tình ý.

“Nghe nói, phụ nữ đẹp bên phía Đông Hàn đặc biệt nhiều đấy.”

“Đều là nhân viên làm việc.”

“Anh chỉ thích người trước mắt.”

Hai mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm dịu dàng, có nhiều sự cám dỗ hơn nữa, cũng không hơn được tình ý như thế này.

Cũng may Tiểu Triệu chạy nhanh, nếu không đường trong không khí có thể làm cho cô ấy ngán tới phát sợ.

A Phi đã trở về.

Còn có đám người của anh Cẩu về cùng anh ta.

Có mấy người đã đi gặp Giang Ninh ngay.

“Núi Chung Nam tạm thời đã yên ổn, bên phía nhà họ Phương không có vấn đề gì, cái gì nên chỉnh đều chỉnh cả rồi, vấn còn có một số người âm thầm không phục Phương Thu, em đã đích thân giải quyết rồi.”

A Phi từ trước đến nay luôn mạnh mẽ cương quyết, danh hiệu Tiểu ma vương phương Bắc cũng không phải gọi không.

Phong cách làm việc của anh ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ Giang Ninh.

Vấn đề không thể giải quyết thì giải quyết người tạo ra vấn đề.

“Phương Thu vân cần thời gian trưởng thành, nhưng trước mắt mà nói, đủ để dùng”

Đây là phán đoán của A Phi.

Giang Ninh gật đầu. Dù thế nào đi nữa, Phương Thu là con của sư phụ Hà Đạo Nhân, anh sẽ chăm sóc tốt cho Phương Thu.

Đây không phải chỉ là ân tình, còn là một kiểu truyền thừa.

Về phần bảy dòng họ Ẩn khác của núi Chung Nam lần này bị hai trưởng lão nhà họ Phương làm tổn thương lớn đến nguyên khí, họ tạm thời sẽ không suy nghĩ làm xăng bậy, cho dù có cũng là muốn mà không thể.

Với lại, mình đứng sau nhà họ Phương, họ dám sao?

“Để tự thằng bé xử lý những chuyện tiếp theo đi.”

Giang Ninh nói: “Nó cần trưởng thành, không thể chuyện gì cũng để chúng ta giúp giúp quyết được.”

Anh quay đầu nhìn A Phi.

“Em về đúng lúc có nhiệm vụ mới cho em.”

Vừa nghe có nhiệm vụ mới, A Phi không cảm thấy vất vả chút nào mà ngay lập tức trở nên phấn khích, mắt dường như phát sáng.
Bình Luận (0)
Comment