Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1907

Nhưng trong màn đêm ở nước ngoài nơi đất khách quê người này, đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ, tiếp đó lại nhận được kiểu điện thoại quấy rối ác ý này, Tiểu Triệu đã thật sự sợ hãi.

Trên mặt cô ấy không còn chút máu, cũng không quan tâm nhiều như thế, lập tức cầm điện thoại gọi cho A Phi.

“HỮU.

Điện thoại reo mấy lần cũng không có người nghe, Tiểu Triệu càng hoảng.

“Nghe điện thoại! Nghe điện thoại!

Nghe điện thoại đi!”

Cô ấy thật sự có hơi sợ hãi. A Phi sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ! Sao vẫn không nghe điện thoại!

“Bịch bịch bịchl”

Đột nhiên có người gõ cửa phòng, Tiểu Triệu thần kinh căng thẳng, giật mình hét lên, điện thoại trong tay cũng suýt rơi xuống đất, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

Không phải là tên điên đó tới chứ?

Trong đầu cô ấy lập tức hiện lên đôi mắt ẩn dưới chiếc áo hoodie ban nãy kia, càng cảm thấy nổi da gà, lông tóc cả người dựng đứng, sau lưng thì ớn lạnh!

“Bịch bịch bịchl”

Tiếng gõ cửa càng to hơn.

Tiểu Triệu gần như sắp khóc.

Tay chân cô ấy run rẩy di chuyển tới cửa, hoàn toàn không dám mở cửa, cổ họng có hơi khô, miễn cưỡng mới vắt ra một tia dũng khí, kiên trì nói: “Ai, ai đấy!”

Cô ấy cố ý nói lớn tiếng, như vậy có thể khiến mình can đảm hơn.

“Tôi”

Giọng nói của A Phi vang lên bên ngoài, đầy sự tức giận.

Tiểu Triệu suýt khóc khi nghe thấy giọng của A Phi, cô ấy vội vàng dùng đôi mắt mèo nhìn ra. Sau khi xác định là A Phi thì vội vã mở cửa, hốc mắt đã hơi đỏ, thậm chí trên mặt đầy vẻ tủi thân cùng tức giận.

“Anh làm gì mà không nghe điện thoại của tôi hả!” Trong giọng nói mơ hồ có chút nghẹn ngào.

“Tôi ở ngay cạnh phòng cô.”

A Phi nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Điện thoại đường dài quốc tế rất đắt đó.”

Tiểu Triệu nện năm đấm lên vai A Phi, tức tới mức muốn căn người: “Tôi sẽ trả đủ phí cho anh!”

“Chuyện gì?” A Phi tiên miệng hỏi.

“Có người!”

Tiểu Triệu nói: “Có người ném đá vào cửa sổ tôi, còn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, với cả… còn điện thoại quấy rối, nói muốn tới tìm tôi, tôi, tôi sợi”

Tiểu Triệu của lúc này đâu còn vẻ kiêu ngạo của một thư ký lớn Lâm thị mà chỉ là một cô bé bởi vì sợ hãi mà giọng nói cũng đã run rẩy.

“Không có ai đến.”

A Phi nói với vẻ không hề gì: “Đây là trò đùa dai của người bản xứ, cô đừng tùy tiện mở cửa là được.”

Anh ta cười cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Triệu: “Đã mấy giờ rồi cô Triệu?

Chưa tắm cũng chưa gội đầu, chú ý vệ sinh cá nhân có được không?”
Bình Luận (0)
Comment