Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1919

A Phi thản nhiên nói: ‘Còn chúng ta, chính là dây câu.”

Tiểu Triệu mím môi, càng muốn khóc hơn.

Không ngờ đến cả mồi câu họ cũng không phải, chỉ là dây câu thôi sao?

Dù là dây câu thôi cũng được rồi, bọn họ không cưỡng cầu bản thân có thể trở thành mồi câu trong mắt Giang Ninh.

“Vậy… Ai là mồi câu?”

Cô ấy hỏi, có phần không cam lòng, thật ra lại muốn xem thử một chút. Cô ấy là dây câu rồi, vậy ai có tư cách trở thành mồi câu.

“Chính anh ấy!”

A Phi lập tức xem thường. Chuyện này khó hiểu lắm à, vậy mà Tiểu Triệu còn hỏi.

“Sao?”

Tiểu Triệu thật sự không hiểu, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại được: ‘Ý anh là, anh Ninh là mồi câu, vậy sếp Lâm chính là lưỡi câu, mà chúng ta là dây câu, hoặc cần câu?”

Nếu nói như vậy, thế tâm quan trọng của cô ấy vẫn còn cao lắm!

Không có dây câu, có lưỡi hay móc câu cũng không câu được cá.

A Phi liếc nhìn Tiểu Triệu một lúc lâu, không ngờ một phép so sánh của bản thân lại khiến người này vui vẻ như vậy.

“Không tồi.”

Anh ta gật gật đầu: ‘Vậy nên, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rất khá. Dây câu được tung qua đây rồi, tiếp đó mồi câu sẽ đến, chỉ đợi cá cắn câu mà thôi.”

Anh ta cũng không biết Tiểu Triệu có nghe hay hiểu được không, dù sao chính anh ta cũng không rõ lắm.

A Phi biết một phần kế hoạch của Giang Ninh, nhưng muốn tìm ra được chính xác là Giang Ninh muốn làm gì, muốn làm ra sao, thì dù là anh ta cũng không định lãng phí tế bào não vào chuyện này.

Vì trước nay Giang Ninh làm chuyện gì cũng không ghi lại rõ ràng, đoán mò thì mệt chết, cứ thuận theo tự nhiên là được. Giang Ninh có thể cân nhắc đưa tất cả mọi người vào, rồi mồi người có thể làm như thế nào, có thể đạt đến mức đâu.

Luận nhìn người, Giang Ninh rất  chuẩn!

Sau khi an ủi Tiểu Triệu xong, A Phi đúng dậy: ‘Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Đợi sân bãi của võ quán được xác định rồi, sẽ bắt đầu bận rộn.”

Anh ta ra tới cửa, híp mắt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Đến lúc đó, có thể sẽ náo nhiệt lắm!”

Nói xong, anh ta mở cửa rồi đi ra ngoài, để lại mình Tiểu Triệu còn đứng ở đó, nửa ngày cũng không hồi hồn lại. Cô ấy bỗng cảm thấy lối suy nghĩ của bản thân và của Giang Ninh hoàn toàn giống như người ở hai thế giới vậy.

“Tuy có vẻ hơi khổ sở, nhưng được trở thành dây câu của anh Ninh, vậy cũng tốt rồi!”

Cô ấy lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đã đóng lại kìa: “A Phi kia là gì chứ? Phao nổi sao, cột vào trong sợi dây câu này là mình…”

Trong lúc đó.

Tập đoàn Lý thị.

Lý Văn Sinh ngồi trong văn phòng của mình, chửi ầm lên.

“Đồ vô dụng!”

“Còn dám đòi tôi chín trăm triệu nữa? Vậy mà chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong! Phác Đại Thành, cậu còn mặt mũi nói cả Hán Đô đều ở trong tay mình rồi?”
Bình Luận (0)
Comment