Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1945

Đức hạnh của loại công ty này như thế nào, Giang Ninh rất hiểu. Nếu bọn họ lấy được những thứ kia dễ dàng, vậy mới là không hợp lý!

Anh ngôi ở đó, uống trà với mấy người A Phi, có vẻ dương dương tự đắc, trên mặt không nhìn ra có chút lo lắng nào.

“Leng keng…”

Chuông gió ngoài cửa bỗng rung lên.

A Phi ngẩng đầu lên nhìn một cái, khẽ nhíu mày: “Ai đến đây vậy?”

Võ quán cũng không hoạt động, sẽ không có ai đến nơi này cả. Nếu đã đến, sợ là người này biết rốt cuộc võ quán Cực Đạo này là nơi như thế nào.

Anh Cẩu đứng dậy, đi ra cửa, vén làng lên, khế nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn Giang Ninh: “Đại ca, là Lý Thiên Tú.”

Anh ta nói xong, Lý Thiên Tú đi vào, vẻ mặt vân hơi trắng lên như trước.

Cô ta nhìn Giang Ninh một cái, hít sâu một hơi, cúi đầu nói: ‘Ngài Giang.”

“Cô Lý, cô tới nơi này của tôi là có gì cần sao?”

Giang Ninh ngồi ở đó, thản nhiên mở miệng.

Biểu cảm của anh không hề thay đổi gì cả, căn bản là anh không có chút hứng thú nào khi đối diện với khuôn mặt của Lý Thiên Tú.

“Ngài Giang, tôi muốm bàn bạc một điều kiện với ngài Giang.”

Lý Thiên Tú hít sâu một hơi, cô ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, vì cô ta biết Giang Ninh không có nhiều kiên nhãn như vậy, nếu câu đầu tiên anh nói ra là không có hứng thú, vậy cô ta sẽ không có cơ hội nữa.

Giang Ninh không nói gì cả, chỉ thản nhiên nở một nụ cười, điều này có nghĩa là anh có thể nói tới câu thứ hai.

“Lâm thị muốn tiến vào thị trường Đông Hàn, hơn nữa còn là đứng vững gót chân, đó là chuyện rất không dễ dàng, nhưng tôi có thể giúp đỡ Lâm thị.”

Lý Thiên Tú tiếp tục nói: “Trong tay tôi cũng có số tài nguyên đủ nhiều để giao dịch với ngài Giang.”

“Nói thử xem, xem tôi có cảm thấy hứng thú hay không.”

Giang Ninh nói.

“Tôi đã theo Lý Văn Sinh sáu năm.”

Lý Thiên Tú nói: “Tất nhiên tôi cũng nắm tài nguyên trong tay, có thể ngài Giang cảm thấy chướng mắt với những †ài nguyên này, nhưng tôi nghĩ chắc chắn ngài Giang sẽ cảm thấy hứng thú với bí mật kinh doanh bên trong Lý thị.”

Cô ta nở một nụ cười, trên người tản ra mùi hương nước hoa mê người, như thể cố ý khiến cho sức quyến rũ trên cơ thể mình được tản ra tới mức cao nhất.

Tuy là cô ta biết thứ này không hề có tác dụng với Giang Ninh.

“Vậy thì cô muốn gì?”

Giang Ninh tiếp tục hỏi.

“Sống sót.”

Trong phút chốc, ý cười của Lý Thiên Tú cũng biến mất không thấy, trong lời nói lại tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót: “Tôi chỉ muốn sống, rời khỏi Hán Đô, rời khỏi Đông Hàn.”

“Chỉ cần anh có thể để cho tôi sống sót, những thứ tôi biết có liên quan đến Lý thị, lời nói ra không nuốt lại.”
Bình Luận (0)
Comment