Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1949

Lâm thị muốn tiến vào một nơi như thế này, đoạt miếng mồi của Lý thị, thật sự không phải là một chuyện đơn giản, thậm chí có thể nói là khó hơn lên trời!

Nhưng đối với người của Lâm thị, Giang Ninh đã từng nói. Không có chuyện gì khó, nếu chưa khơi được cái gì thú vị thì không thể cảm thấy thành tựu được.

Vậy nên, cứ làm!

Hiệu suất làm việc của Lâm thị càng ngày càng cao, một bộ quần áo luyện võ đơn giản khiến cả người anh trông vô cùng thoải mái.

Anh ngồi một mình ở võ đường, hương trà thản nhiên quanh quẩn bên cạnh anh.

“Leng keng leng keng…”

Chuông gió ngoài cửa chợt reo lên, hình như có ai đó vừa giật nó quăng xuống đất.

Xa xa truyền tới tiếng bước chân dày đặc, thế tới rào rạt, âm thanh dồn dập, mang theo một loại xơ xác tiêu điều, hệt như một trận gió lạnh thổi vào võ quán, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều đông lại thành băng!

‘Cộp, cộp, cộp!”

Tiếng bước chân dần dần dừng lại, Giang Ninh ngẩng đầu, liếc một cái ra cửa, nhẹ nhàng buông chén trà, cười bảo: “Trưởng phòng Lý, lại gặp nhau rồi!”

“Giang Ninh!”

Lý Văn Sinh cười lạnh: “Mày thật sự không biết sống chết đấy, còn dám ngồi đó, không lo nhân cơ hội mà chạy trốn G]L”

Anh ta đã sớm sắp xếp người phục kích ở bên cạnh sân bay. Nếu bọn Giang Ninh có muốn chạy thì cũng không có cơ hội.

Nếu đã chuẩn bị, vậy phải giữ bọn Giang Ninh lại, chắc chắn anh ta sẽ không để cho Giang Ninh rời khỏi Hán Đô được.

Một khi để cho Giang Ninh quay lại vùng cấm địa của Đông Hải kia, để nó lại đưa cao thủ tới, chắc chắn đó sẽ là phiền phức vô cùng vô tận, Lý Văn Sinh cũng không ngu như vậy.

“Chạy trốn?”

Giang Ninh lắc đầu, thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải chạy trốn chứ? Tôi cứ đứng ở đây đấy, nói không chừng lát nữa các người còn phải mời tôi đi đấy!”

“Mơ đi!”

Lý Văn Sinh cười đầy phân nộ: “Mày gan to lắm! Ở đây là Hán Độ, là địa bàn của nhà họ Lý bọn tao. Tao đã nói với mày rồi, ở nơi này, nhà họ Lý tao quyết định!”

“Không.”

Giang Ninh vẫn lắc đầu như trước, ngón tay đặt lên bàn, cầm chén trà lên, vẻ mặt khinh thường: “Ở đây cũng do tôi quyết định thôi.”

“Chết đi!”

Lý Văn Sinh không muốn vô nghĩa thêm nữa. Giang Ninh cuồng vọng như thế này, nó phải trả cái giá đắt!

“Giết nó!”

Anh ta ra lệnh một tiếng, năm bóng người phía sau lập tức xông lao ra ngoài, hệt như một mũi tên nhọn, hung ác mà tàn bạo!

“VútI”

“Vút!”
Bình Luận (0)
Comment