Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2200

“Anh có thiếp mời?”

“Tất nhiên là có!” Giang Ninh thản nhiên nói: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi?”

Khuôn mặt của người bảo vệ lập tức trở nên đỏ bừng.

Hệt như anh ta bị Giang Ninh tát cho một cái tát trước mặt mọi người vậy!

“Bây giờ tôi có thể đi vào chưa?”

Giang Ninh lấy thiếp mời lại, bình tĩnh nhìn người bảo vệ.

“Mời vào.” Người bảo vệ vẫn đỏ mặt lên như trước, muốn cố sức bảo vệ khí chất lịch sự của mình, nhưng rõ ràng khóe mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Giang Ninh cũng không nhìn anh ta nữa, năm lấy tay của Lâm Vũ Chân lập tức bước vào trong.

Trong phút chốc, xung quanh bỗng có mấy tiếng cười vang lên.

Ai nấy cũng đều nhận ra là người bảo vệ này đang cố ý làm khó Giang Ninh, sao có thể nghĩ người ta không phải ông chủ xí nghiệp gì, mà lại là nhân viên kỹ thuật, là kỹ sư cao cấp?

Ở trên chiếc du thuyền này, kiểu chuyên gia, kỹ sư cao cấp này thậm chí còn nổi tiếng hơn cả những ông chủ xí nghiệp!

“Anh thành kỹ sư từ lúc nào vậy?”

Lâm Vũ Chân hạ giọng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc: “Thiếp mời này… là thật sao?”

“Không thể làm giả được.”

Giang Ninh ghé vào bên tai Lâm Vũ Chân: “Chỉ có tên là giả thôi.”

Lâm Vũ Chân ngẩn ra, chợt không kìm được nụ cười, liếc nhìn Giang Ninh một cái.

Cô chỉ biết là, làm sao Giang Ninh có thể thành thật như vậy, bị người ta vô duyên vô cớ ăn hiếp?

Người qua lại không ít. Phàm là ai có thể đi lên chiếc du thuyền này, thì không phú cũng quý, còn nữa, tất nhiên chính là nhà khoa học tài ba nhất thế giới được mọi người để ý đến.

Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân, tùy ý đi lại.

Phong hội sẽ bắt đầu vào ngày mai.

Với anh mà nói, hiện tại quan trọng hơn là thư giãn.

“Khó khăn lắm mới được ra hẹn hò với anh, vậy mà em chỉ nghĩ về mỗi mình thôi, vậy có phải là coi thường cảm nghĩ của anh quá không?” Hai người vừa đi vừa trao đổi.

“Lâm thị phát triển càng lúc càng nhanh, trách nhiệm trên vai em lại càng thêm nặng, sẽ càng ngày càng vất vả, khiến cho anh có phần đau lòng đó.”

Mắt đẹp của Lâm Vũ Chân liếc Giang Ninh một cái: ‘Không vất vả, anh vất vả hơn nhiều.” Tất nhiên là trong lòng cô rõ ràng, răng nếu không có Giang Ninh, căn bản là bản thân không thể làm được đến mức này.

Đừng nói là cái gì mà mở rộng con đường của Lâm thị ra đến nước ngoài, mà có thể đi ra Đông Hải không, thì cũng còn là một vấn đề rất lớn.

Xã hội này thực sự thực tế, vô cùng tàn khốc. Lâm Vũ Chân thì thât sự khờ dại, nhưng cũng không ngốc, sao có thể không hiểu rõ điều này?
Bình Luận (0)
Comment