Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 223

‘Tô Vân ngây người nhìn Lâm Vũ Ghân, khế hé miệng nhỏ.

Một hồi lâu, cô mới nói: “Chị, vừa nấy chị còn nói không thích anh rể mài”

“Nhưng bọn chị kết hôn rồi”

Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói, “Bây giờ anh ấy vẫn là chồng chị cho nên em không thể thích anh ấy”

C€ô có chút gấp gáp, Tô Vân mới.bao nhiêu tuổi, sao đã biết thích người khác: ƒ Với lại còn dám nói thẳng với bản thân rãng cô bé thích Giang Ninh!

“Cái con bé này, đó là anh rể em đấy!”

Lâm Vũ Chân hừ nói, “Em thích ai cũng không thể thích anh ấy, còn dám nói bậy thì coi chừng chị mách mẹ eml”

Nói đến mách, Tô Vân lập tức nhụt hẳn.

“Chị, đừng mài”

Tô Vân liền cầu xin, “Em chỉ chọc chị thôi, chị không thể hại em!”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, không nói chuyện.

Tô Vân lập tức mát xa chân cho cô, còn dỗ ngon dỗ ngọt.

“Chị, chị thích anh rể đúng không?”

Lâm Vũ Chân không nói gì.

“Em nhìn ra rồi”

‘Tô Vân nghịch ngợm, “Thích thì chị giữ chặt đó, em cũng sẽ không giành với chị, nhiều nhất sau này em tìm một người đàn ông ưu tú bằng một nửa của anh rể, nhưng những cô gái khác thì không nhất định như vậy đâu”

Người đàn ông bằng một nửa của Giang Ninh sao?

Tô Vân không biết, cô chỉ biết, tiêu chuẩn tìm người yêu sau này của bản thân có thể sẽ trở nên rất cao.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tim Lâm Vũ Chân bất giác khẽ dao động.

Giang Ninh ưu tú như vậy, vậy chắc chắn có rất nhiều cô gái thích hắn.

mấy cô gái thích hắn nhất định rất nhiều.

Xinh đẹp hơn cô, dáng ngon hơn cô, cũng thông minh hơn cô, nào như cô, đến nấu cơm cũng chẳng biết.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Chân bất giác có chút thất vọng.

“Chị?”

Thấy Lâm Vũ Chân ngây ngốc, Tô Vân biết bản thân lỡ lời rồi, liền lè lưỡi, “Hôm nay lúc về, anh rể nói một câu với em”

“Câu gì?”

Lâm Vũ Chân hỏi.

“Anh ấy nói, không cần biết chị làm gì, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận với chị.”

Lâm Vũ Chân chỉ cảm thấy tim mình dường như bị chạm mạnh vào, giống như có dòng điện đột ngột lướt qua, cảm giác ngọt ngào lập tức lan vào trong tim.

“Bây giờ tâm trạng tốt rồi chứ?”

Tô Vân thở dài, “Chị, em thật sự ngưỡng mộ chị”

“Nhóc con nói bậy cái gì, tắt đèn đi ngủ!”

“Em nhỏ gì nữa? Em chỉ nhỏ hơn chị năm tuổi! Chỗ này.

của em lớn hơn chị đó!”

Sáng hôm sau.

Giang Ninh có thói quen dậy sớm, hơn nữa ngủ sofa không thoải mái.

Hán tỉnh dậy, thấy trong bếp có hai bóng người thì bất giác có chút kinh ngạc.

“Mẹ?”

Giang Ninh kêu một tiếng, Tô Mai cười đáp một tiếng, sau đó nói, “Vũ Chân, lấy ra cho Giang Ninh ăn trước đi”

Lâm Vũ Chân cũng ở trong bếp?

Cô lại dậy sớm như vậy sao!

Sắc mặt hơi đỏ, nhẹ cắn môi, dường như có chút ngại ngùng, Lâm Vũ Chân bưng cháo đi ra, cố ý nghiêm mặt nói: “Còn ngây ra đó làm gì, rửa mặt đánh răng rồi ra ăn sáng!”

“Em nấu à?”

Giang Ninh nhìn một cái, có chỉ thị của Tô Mai, xem ra đường đi dễ hơn nhiều rồi.

“Có ăn không?”

Lâm Vũ Chân lừ mắt.

“Ăn!”

Giang Ninh lập tức vào nhà vệ sinh, chưa tới một phút đã rửa mặt đánh răng xong, ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Lâm Vũ Chân đã múc cho hắn một bát, ăn với dưa cải và quẩy.

Đãi ngộ này… Giang Ninh rất hài lòng.

Hán nhịn không được mà muốn cười, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Lâm Vũ Chân lại không dám cười.

Hôm qua Tô Mai mới nói mà Lâm Vũ Chân đã nghe lọt rồi? Thế này không giống cô.

“Sau này rảnh thì để Vũ Chân làm đồ ăn sáng cho con”

Tô Mai đi ra, “Nó cũng nên luyện tay nghề rồi”

“Mẹ~”

Lâm Vũ Chân bĩu môi, cô thật sự hối hận rồi, sao lại dậy sớm, còn nói thử làm đồ ăn sáng, bây giờ muốn đẩy cũng không đẩy được nữa.

“Vâng, mẹ có thể ngủ thêm một lúc, tốt cho da, sau này để Vũ Chân làm là được rồi”

Giang Ninh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Vũ Chân lườm hẳn một cái, Tô Mai chỉ cười khanh khách.

Ăn sáng xong đến công ty, trên đường đi Lâm Vũ Chân đều không nói chuyện, trông hình như hơi giận rồi.
Bình Luận (0)
Comment