Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 312

“Mẹ…”

Lâm Vũ Chân kéo dài âm cuối: “Ba mẹ có thể quan tâm con gái một chút không?”

“Chẳng hạn như gắp chút thức ăn cho con gái này?”

“Có thể uống với con gái một chén rượu này?”

Tô Mai và Lâm Văn cùng liếc nhìn Lâm Vũ Chân.

“Thức ăn không phải ở trước mặt con à? Con tự gắp đi.”

“Cô gái ít uống rượu thôi, ba không uống với con.”

Lâm Vũ Chân phồng má, thở hổn hển nhìn Giang Ninh.

“Nào nào nào, để chồng quan tâm em, chồng gắp thức.

ăn cho em, chồng uống với em một chén có được không?”

Giang Ninh vội vàng cười hì hì nói.

Lâm Vũ Chân chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Địa vị của Giang Ninh đã sắp vượt qua mình rồi.

Cơm nước no nê, Lâm Vũ Chân bị Tô Mai kéo đi phòng bếp, vừa rửa chén vừa trò chuyện.

“Giang Ninh, chúng ta nói chuyện một lát đi?”

Lâm Văn khẽ cười nói.

“Được ạ-”

Hai người đi ra sân thượng, Lâm Văn thò đầu nhìn vào.

trong phòng, giơ hai ngón tay kẹp kẹp.

“Cho ba một điếu.”

Giang Ninh móc thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Lâm Văn một điếu: “Ba, ba bớt hút một chút đi”

“Ba thỉnh thoảng mới hút một điếu mà” Lâm Văn mim cười: “Gần đây bận rộn, quả thật vẫn có chút áp lực”

Cách giải tỏa áp lực của người đàn ông cũng chỉ có mấy loại như vậy, Giang Ninh đương nhiên biết rõ nên không từ chối.

Hắn châm điếu thuốc cho Lâm Văn. Hán biết Lâm Văn có chuyện muốn nói với mình.

Giang Ninh không mở miệng trước, hai người cứ lắng lặng đứng ở trên ban công, mãi đến khi hút hết một điếu thuốc.

“Về sau, con có tính toán gì không?”

“Tính toán ạ?”

“Đúng vậy, con là một người đàn ông, cũng không thể mỗi ngày vây quanh Vũ Chân được”

“Con thật sự đang tính làm thế đấy.”

Lâm Văn liếc nhìn Giang Ninh thấy hắn nghiêm túc khẽ gật đầu.

Lâm Văn im lặng một lát rồi “Ừ” một tiếng, nói: “Đừng bắt nạt Vũ Chân nhà ba.”

“Chỉ có cô ấy bắt nạt con thôi.”

Lâm Văn nghe được câu này lại yên tâm.

Ông nhìn Giang Ninh, bỗng nhiên mỉm cười nói.

“Con xuất sắc như vậy, lẽ nào không có cô gái nào khác: thích con à?”

Lâm Văn không tin.

Ông nhìn ra được, Giang Ninh không phải là người bình thường. Trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại có thể làm cho tập đoàn Lâm thị nhanh chóng phát triển, còn lấy.

sức ảnh hưởng của một người làm cho cả Đông Hải đều xảy ra thay đổi cực lớn.

Sự xuất sắc này thậm chí đã vượt qua nhận thức của ông.

Người đàn ông như vậy sẽ không có phụ nữ nào thích à?

Có đánh chết Lâm Văn ông cũng sẽ không tin.

Nhưng đồng thời, sợ rằng người đàn ông như Giang Ninh nhìn phụ nữ bình thường cũng không thuận mắt.

“Ba hỏi như vậy, thật ra cũng có một người.”

Giang Ninh khẽ nhíu mày, sau đó cười gượng: “Một… cô gái đặc biệt, đặc biệt xuất sắc. Lúc cô ấy ba tuổi đã nói phải lấy con, chết cũng sẽ không đổi ý.”

Lâm Văn lập tức biến sắc.

Đặc biệt đặc biệt xuất sắc mà trong miệng Giang Ninh nói tới, thật ra là đến cấp độ nào?

“Ít nhất trước mắt, trong nước không tìm ra cô gái nào hoàn hảo hơn cô ấy”

Giang Ninh biết Lâm Văn tò mò nên nói thẳng.

Vẻ mặt Lâm Văn càng thêm lo lắng.

Cô gái xuất sắc như vậy lại nhất quyết muốn lấy Giang Ninh làm chồng à?

Vậy Lâm Vũ Chân phải làm thế nào?

Trong mắt ông, con gái của mình cũng xuất sắc, đó chính là cô con gái tốt nhất trên thế giới, nhưng so với người cạnh tranh này thì thế nào?

“Vậy Vũ Chân thì sao?”

Lâm Văn sốt sảng nói.

“Cho nên..”

Giang Ninh lại có vẻ rất tùy ý: “Con muốn bồi dưỡng Vũ Chân, làm cho cô ấy trở thành một cô gái xuất sắc hơn, làm cho các cô gái khác ở trước mặt Vũ Chân cũng tự cảm thấy xấu hổ, không có can đảm tới quấy rầy người đàn ông của cô ấy!”

“Con… sẽ chỉ là người đàn ông của Lâm Vũ Chân!”

Giọng Giang Ninh cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút vui đùa nào. Lâm Văn đương nhiên nghe ra được.

tắt ông hơi đỏ lên, trong lòng cảm động và biết ơn, giật nhưng không biết nên nói gì. Cuối cùng ông chỉ vỗ nhẹ vào vai của Giang Ninh.

“Giang Ninh, cám ơn conl”

“Phải là con cám ơn ba và mẹ.”

Giang Ninh mỉm cười: “Đã nuôi dưỡng cho con một… cô vợ đáng yêu như vậy mới phải.”

Hắn thò đầu qua, ghé sát tai Lâm Văn, nói thầm: “Ba có cân nhắc tới chuyện, sớm làm ông ngoại hay không?”
Bình Luận (0)
Comment