“Hình như… không nếm ra được”
‘ổ họng Giang Ninh ực một tiếng: “Hay là, thử một lần nữa đi?”
“Không được”
Lâm Vũ Chân lại xoay người, quay lưng về phía Giang Ninh: “Nên ngủ thôi, chúc ngủ ngon”
Giang Ninh khóc không ra nước mắt/ Đừng cố ý nói một nửa làm cho người ta thêm tò mò: như vậy chứt Hắn đang nghĩ ngợi, hay là mình lại tranh thủ một chút, chỉ một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Lâm Vũ Chân *A..
Giang Ninh hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, hắn cảm giác cơ thể của mình hơi cứng lại.
Xem ra, trên đời này, vẫn có người có thể ngăn được vị Đại Ma Vương khủng khiếp này.
Thấy Lâm Vũ Chân ngủ rồi, Giang Ninh không dám cử động nữa, sợ đánh thức cô.
Hắn không phát hiện ra, Lâm Vũ Chân quay lưng về phía hắn đang nhắm mắt ngủ, khóe miệng hiện lên một vẻ giảo hoạt.
Suốt đêm không nói chuyện.
Tại bệnh viện thành phố trực thuộc tỉnh, gương mặt Dương La Lâm trắng bệch, dường như tối hôm qua đã trải qua chuyện gì đó đáng sợ, toàn thân gần như mật lả.
Anh ta bị Giang Ninh tọng vào miệng cả một đĩa bánh ngọt, dạ dày căng tới mức muốn vỡ ra.
Khi đưa đến bệnh viện rửa ruột, súc ruột, thậm chí còn rút máu, anh ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lúc này, Dương La Lâm nằm trên giường bệnh, nhìn cái gì cũng giống như bánh ngọt.
“Khốn nạn! Tôi muốn hắn phải chết!”
Anh ta cần răng, hung ác nói.
Bữa tiệc tối hôm qua, anh ta bị Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sỉ nhục nặng nề, làm cho anh ta mất hết mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta vốn định dựa vào sức hấp dẫn của mình để giành được Lâm Vũ Chân, lấy được tập đoàn Lâm thị, nhưng bây giờ anh ta đã không có kiên nhẫn này nữa.
“Cậu chủ, buổi chiều người đã đến tỉnh Thiên Hải”
Tài xế đứng ở bên cạnh, mặt sưng đỏ, báo cáo tin tức.
Dương La Lâm đã gọi hai cao thủ từ nhà họ Dương tới, đây đều là cao thủ võ đạo do nhà họ Dương anh ta tốn số tiền lớn vơ vét từ trên giang hồ!
“Bảo bọn họ nhanh lên!”
Dương La Lâm lạnh lùng nói: “Tôi không chờ được một phút nào nữa rồi!”
Không giết chết được Giang Ninh, anh ta không nuốt trôi được cơn giận này.
Còn có Lâm Vũ Chân kia nữa, giả vờ trong sáng gì chứ.
Một con điếm thối tha, chờ tới khi bị mình thu vào tay, chắc chắn sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết!
Anh ta đứng lên, cảm giác trong dạ dày trống rỗng nhưng vẫn không ăn nổi gì khác.
Dương La Lâm căn răng, lạnh lùng nói: “Ra tay với tập đoàn Lâm thị, không cần phải che che giấu giấu nữa. Tôi muốn cho Lâm thị tận mắt nhìn thấy mình bị phá hủy mà không thể tránh được!”
“Lập tức mời chủ tịch các doanh nghiệp trong ngành ở tỉnh thành, cứ nói nhà họ Dương tôi cho bọn họ cơ hội!”
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc, trong một phòng họp của khách sạn năm sao, Dương La Lâm thay bộ vest đắt tiền nhưng trên mặt vẫn không có sắc máu.
Anh ta ngồi ở đó, đôi mắt lạnh lẽo giống như rắn độc, làm gì còn có dáng vẻ phong độ phiêu dật, khí chất cao ngạo trước đó.
Ở đây đều là đại biểu cùng ngành của tỉnh thành, có người là nhà sản xuất, có người là bên tiêu thụ, tất cả đều là doanh nghiệp có quan hệ mật thiết với tập đoàn Lâm thị.
“Tôi không muốn nói nhiều với các người nói, sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn”
Dương La Lâm nhìn lướt qua một vòng, hừ lạnh nói: “Bây giờ có hai con đường trước mặt các người.”
“Một, hợp tác với nhà họ Dương tôi, các người đều có cơ hội bước vào thị trường khu đông nam, nhà họ Dương tôi sẽ giúp đỡ các người!”
“Hai, tiếp tục hợp tác với tập đoàn Lâm thị, vậy hàng hóa và con đường của các người đừng mong ra khỏi tỉnh Thiên Hải!”
Nghe vậy, một đám người lập tức biến sác.
Đây là bảo bọn họ chọn một trong hai, nhưng đường nào.
cũng là đường chết!
Chọn Lâm thị, vậy hàng hóa và con đường của bọn họ thậm chí không thể ra khỏi tỉnh Thiên Hải, còn nói tới phát triển gì nữa?
Mà chọn nhà họ Dương, coi như là phản bội lại tập đoàn Lâm thị, phụ lòng Lâm Vũ Chân.
Đây đâu phải là cho bọn họ lựa chọn, đây là treo bọn họ trên lửa!
“Ô… Cậu Dương, cậu nói thế là có ý gì?”
“Đúng vậy, cậu làm thế thì hơi ngang quá rồi. Ngành phải phát triển, nhưng không phải là phát triển như vậy”
“Đúng vậy, cậu Dương, cậu không phải cũng hợp tác với Lâm thị à? Tại sao phải…”
“Äm!”
Dương La Lâm chợt vỗ bàn một cái, giận dữ hét: “Nhà họ Dương và tập đoàn Lâm thị sẽ không hợp tác, hơn nữa chỉ có một bên có thể sống được! Các người xem mà làm!”