Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 338

Anh lập tức sợ hãi, quay ngoắt đầu lại: “Ai?”

“Tôi!”

Giang Ninh đi vào, Hoàng Ngọc Minh đi theo sau lưng.

Đám người anh Cẩu trực tiếp đứng giữ cửa.

Thấy Giang Ninh đi tới, con ngươi của Dương La Lâm co lại, rất hoảng sợ.

“Anh: Sao anh lại,ở đây?” ZMW ậ Anh ta lập tức lùi lại, quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem thử có thứ gì thuận tay để làm vũ khí hay không.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Ngọc Minh và người ở cửa phía sau Giang Ninh, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi.

“Anh muốn làm gì? Tôi là người của nhà họ Dương, anh dám động tới tôi sao!”

Hoàng Ngọc Minh kéo cái ghế ra, Giang Ninh điềm nhiên ngồi xuống Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Dương La Lâm rồi vẫy tay.

Dương La Lâm không nhúc nhích, Hoàng Ngọc Minh lập.

tức tiến lên, tát một cái vào mặt Dương La Lâm, đánh cho anh ta ngã thẳng xuống đất!

Dương La Lâm ôm mặt kêu lên thảm thiết, Hoàng Ngọc Minh vẫn không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tóc anh ta kéo tới trước mặt Giang Ninh, đá một phát vào đầu gối của Dương La Lâm, bắt anh ta quỳ xuống.

“Anh… Anh dám…”

“Bốp!”

Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh lại vả một phát, đánh bay một cái răng của Dương La Lâm.

“Tôi cho anh nói chuyện chưa?”

Dương La Lâm giận dữ nhưng không dám nói nữa, máu loãng lẫn răng của anh ta rơi xuống trên sàn nhà, anh ta nhìn thấy mà giật mình.

“Nhà họ Dương ngang ngược đã quen, ở trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có người của nhà họ Dương cậu”

Giang Ninh nói: “Nhưng đây là Thiên Hải”

Dương La Lâm nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, ánh mắt đầy thù hận và uy hiếp, nhưng Giang Ninh lại không hề để ý.

“Cậu không nên tham lam đi mơ ước Lâm thị, lại càng không nên xúc phạm đến người phụ nữ của tôi!”

Giang Ninh híp mắt lại, giơ tay vỗ nhẹ vào trên mặt Dương La Lâm: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết số phận cuối cùng của người lần trước dám bắt nạt vợ tôi là thế nào.

Hoàng Ngọc Minh lập tức lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình.

Trong hình không có người, chỉ có một bông hoa tuyệt đẹp.

Dương La Lâm nhìn bông hoa này, không rõ có ý gì.

“Anh xem bông hoa này đẹp không, có phải cần rất nhiều dinh dưỡng bón cho cây mới khiến cho hoa mọc ra đẹp như vậy không?”

Dương La Lâm nghe vậy, mặt lập tức trở nên trắng bệch!

Như lập tức bị rút sạch linh hồn!

Phân bón?

Người kia bị làm phân bón?

Giang Ninh hẳn là ác ma sao?

Toàn thân Dương La Lâm run rẩy, hoàn toàn giá lạnh giống như bị đông cứng lại, ngay cả môi cũng đang run rảy.

“Anh… anh không thể giết tôi…”

Giọng nói của anh ta đầy sợ hãi, run rẩy: “Tôi là người của nhà họ Dương, anh mà động đến tôi, nhà họ Dương tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anhI”

“Cầu còn không được đấy”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Äm ầm…

Giống như một đòn sấm sét đánh mạnh vào người Dương La Lâm. Giang Ninh nói gì?

Hắn nói cầu còn không được?

Hán sớm đã nghĩ tới chuyện nhà họ Dương tới đối phó với hắn sao?

Hắn bị điên rồi!

Hắn là một thằng điên!

Dương La Lâm cực kỳ sợ hãi, lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh ta cố giãy giụa nhưng không sao.

thoát ra được.

Anh ta sợ đến mức không khống chế được cơ thể, trên sàn nhà tỏa ra một mùi tanh tưởi buồn nôn.

Cơ thể anh ta lập tức mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, run lẩy bẩy!

“Tôi sai… Tôi sai rồi! Giang Ninh anh tha cho tôi! Tha cho.

Tôi đi!”

“Tôi sẽ lập tức cút ra khỏi Thiên Hải! Tôi sẽ cút ngay lập tức!”

“Anh đánh tôi! Anh đánh gãy chân tôi cũng làm được, đừng giết tôi… Đừng giết tôi mà!”

Dương La Lâm kêu khóc, làm gì còn có chút cao ngạo.

của cậu cả nhà họ Dương nữa. Anh ta ra sức dập đầu, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu.

Nhưng Giang Ninh làm sao có thể để ý tới anh ta, hắn đã đứng lên, quay người rời đi.

“Tôi không muốn làm phân bón, tôi không muốn làm phân bón đâu!”
Bình Luận (0)
Comment