Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 343

Dương Đống tức đến đỏ cả mặt.

Ông cụ không có gì để nói về Dương La Lâm, đứa cháu này do một tay ông cụ bồi dưỡng ra được, ông cụ đương.

nhiên thỏa mãn.

Sau này, nhà họ Dương do Dương La Lâm kế thừa sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng con gái của Dương Hoàng, Dương Tiếu, bây giờ.

còn tự ý quyết định; đổi tên của mình thành Dương Tiêu!

Cô bé còn tính là con gái nữa sao?

Dương Hoàng cũng có chút đau đầu, bản thân mình chỉ có một đứa con gái, ông ta lại không thể quản giáo được.

“Ba, ba đừng nóng giận, sau này con sẽ nói nó vài câu.”

“Con nói có tác dụng à? Nếu con nói có tác dụng, bây.

giờ nó đâu biến thành bộ dạng chết tiệt đó?”

Dương Đống hừ một tiếng: “Ban đầu ba tính đưa nó đến phương bắc, làm thông gia với một nhà, để cho nhà họ Dương có thể vững chắc ở Kiến Châu thêm mấy chục năm. Bây giờ thì tốt rồi, ba dám đưa qua sao?”

“Đưa đứa con gái như vậy qua, còn không phải phá hỏng nhà người ta luôn à!”

Ông cụ không nén được cơn giận.

Nhà họ Dương trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, trong mắt những thế hệ trước như Dương Đống, chỉ có con trai mới là kế thừa gia tộc, con gái chỉ có tác dụng duy nhất là xem như công cụ để làm liên hôn với các gia tộc, đổi lại càng nhiều tài nguyên hơn cho gia tộc mà thôi.

Nhưng bây giờ Dương Tiêu thậm chí còn chẳng có nổi giá trị đó.

Dương Hoàng không dám nói lời nào, chỉ có thể gật đầu nói vâng.

“Thôi quên đi, lớn như vậy, ba cũng không quản được, chỉ mong nó đừng gây chuyện là được.”

Dương Đống lạnh lùng nói: “Mấy tháng không về nhà một lần, trong mắt nó đã không có ông già này nữa rồi!”

“Ba, ba nói quá lời. Chờ lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho.

Dương Tiêu, bảo nó quay về thăm ba”

Dương Hoàng nói.

“La Lâm về thì bảo nó tới gặp ba”

Dương Đống phất tay một cái. Rõ ràng ông cụ chẳng để ý xem đứa cháu gái Dương Tiêu này có tới thăm mình hay không. Ông cụ chống gậy rời đi: “Lâm Tiêu không thích về thì không cần quay về nữa”

Tiên Dương Đống đi rồi, Dương Hoàng lắc đầu.

Dương Tiêu biến thành tình trạng như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là ông cụ.

Trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ đến lớn Dương Tiêu đã không được coi trọng, cô căm hận từ khi còn nhỏ, không chịu học tập cho giỏi, ở bên ngoài gây chuyện thị phi, quen biết một đám người phức tạp.

Bây giờ thì hay rồi, còn lăn lộn ngoài đường.

Con gái con đứa mỗi ngày qua lại với đám người không đứng đản, làm hỏng nề nếp gia đình!

Dương Hoàng càng nghĩ càng giận, lập tức gọi điện thoại.

Điện thoại phải đổ chuông vài tiếng mới có người nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói lười biếng.

“Dương Tiêu, con đã bao lâu không về nhà rồi? Cũng không biết quay về thăm ông nội một lát à!”

Ông ta mắng luôn.

Bên kia im lặng một lát, bỗng truyền đến giọng nói của người đàn ông.

“Chị, ai vậy? Mới sáng sớm đã làm ầm ï không cho bọn em ngủ”

“Đúng vậy chị, chị vẫn lợi hại hơn. Hai người bọn em đều sắp chịu không nổi rồi.”

Nghe được giọng nói đó, sắc mặt Dương Hoàng lập tức trầm xuống.

Dương Tiêu rốt cuộc đang làm gì vậy?

Sao có thể ngủ cùng với hai người đàn ông chứ?

“Dương Tiêu!”

““Kêu cái gì mà kêu?”

Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng: “Nhà họ Dương có con hay không thì có gì khác nhau chứ? Không phải ông già đó thích Dương La Lâm à, sao có thể hi vọng con đi thăm ông ta chứ?”

“Con…”

“Ba, ba có việc thì nói, không thì con ngủ tiếp đây.”

“Dương Tiêu! Con đúng là làm ba tức chết rồi!”

Dương Hoàng vô cùng tức giận: “Anh con không thấy đâu, con còn không biết sao?”

“Sao con phải biết chứ? Ba đâu phải không biết anh ấy ham chơi, mọi người nghĩ anh ấy giỏi đến mức nào vậy”

“Con…”

Dương Hoàng sợ mình bị tức chết nên cố nén cơn giận: “Con cho người đi tìm đi. Ba biết con tìm được. Với cả, con nhanh đổi lại tên cho bai”

Ông ta cúp máy, mặt đỏ lên.

Ông ta đúng là không thể quản được đứa con gái này nữa rồi.

Nhưng ông ta không thể phủ nhận, ngoại trừ sinh hoạt cá nhân rất loạn, Dương Tiêu quả thật rất có năng lực, bất kể là trong hay ngoài giới xã hội đen, ở Kiến Châu, tên của Dương Tiêu vẫn dùng tốt hơn gia chủ như ông
Bình Luận (0)
Comment