Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 346

Mấy đối tác kinh doanh không dám nói lời nào. Cô chủ nhà họ Dương này có tính tình vui buồn thất thường, có hơi dọa người đấy.

Bọn họ đứng đó nơm nớp lo sợ, muốn nhìn đôi chân thon dài quyến rũ kia lại không dám, chỉ có thể thỉnh thoảng len lén liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu “Được rồi, các người muốn hợp tác với nhà họ Dương, tôi biết rồi. Chỉ cần các người có giá trị, tất nhiên tôi sẽ đồng ý2: đ z^ 4 Dương Tiêu lên tiếng: “Nhưng trước mắt, tôi còn cần Suy nghĩ kỹ. Hoặc là, tôi phải đi tới Thiên Hải của các người để khảo sát một chút đã”

“Dạ dạ dạ, đây là điều nên làm. Cô Dương có thể nể mặt tới khảo sát chính là vinh dự của chúng tôi”

“Vâng, chúng tôi sẽ lập tức trở về chuẩn bị, chào mừng cô Dương đến chỉ đạo!”

Mấy người liên tục gật đầu, cung kính đáp.

“Ừ, ngày mai tôi sẽ đến”

Dương Tiêu vẫy tay, mấy người vội vàng rời đi, không dám làm phiền thêm nữa.

Cô ta vẫn ngang nhiên nằm trên ghế sa lon, dáng người bốc lửa gần như khiến mạch máu người ta căng lên!

“Sao một người phụ nữ có thể mềm yếu như vậy? Chỉ là một gã vô gia cư mà cô ta cũng lấy, đúng là làm mất mặt đám phụ nữ chúng tai”

Dương Tiêu mất hứng nói: “Nếu cô không dám giết, vậy.

tôi giết giúp cô!”

Cô ta chướng mắt nhất là cảnh người phụ nữ bị đè ép, bị bắt nạt, chứ đừng nói là loại bị ép buộc lại cưới người mình không thích.

Trước đó, Lâm Vũ Chân kia cũng chưa từng gặp gã vô gia cư đó đâu nhỉ?

“Người đâu”

Dương Tiêu ngẩng đầu gọi một tiếng, mấy người đi đến rất nhanh.

“Bảo Nhan Sùng để hai con hổ theo tôi tới Thiên Hải một chuyến”

“Đại tỷ, khoảng thời gian trước, có người nói Thiên Hải náo loạn gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ là một mảnh đất thị phi, có cần tôi đi trước dò đường một chút không?”

“Không cần”

Dương Tiêu cười lạnh: “Tôi đi cảm ơn người ta, lẽ nào.

bọn họ còn muốn cầm dao đi chào đón tôi à?”

Cô ta nói xong liền lật người, chiếc váy lụa trên người liền tuột xuống, lộ ra dáng người đầy lực bùng nổ. Cho.

dù tên thủ hạ biết đại tỷ này của mình không hề giữ ý nhưng vẫn thấy không quen lắm, đành phải lập tức lui ra ngoài.

“Hừ, nếu lão già Dương Đống kia biết con trai bảo bối của mình đã chết, không biết sẽ có cảm xúc gì nhỉ?”

Dương Tiêu thầm nghĩ, mình có nên về nhà một chuyến, cố ý chọc tức lão già này hay không?

Nói không chừng ông già lại tức chết ấy chứ?

“Thôi quên đi, lão già sớm muộn gì cũng sẽ chết, cứ đi giết gã vô gia cư kia xong lại nói sau.”

Cô ta đã quyết định, liền đứng dậy xuất phát.

, Lâm Vũ Lúc đó, ở tỉnh thành, kết thúc một ngày làm việ Chân thở hắt ra một hơi.

Muốn hoàn toàn ổn định sự nghiệp ở tỉnh thành thì còn cần không ít thời gian, mấy ngày qua cô mệt không nói, Giang Ninh lái xe cũng rất mệt mỏi.

Quản gia Triệu đã sớm sáp xếp xong xuôi, chuẩn bị một gian phòng ở hội sở mặt nạ để tiện cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nghỉ ngơi.

“Tiểu Triệu, anh Ninh của cô đâu rồi?”

Gô vươn vai một cái, suy nghĩ xem có nên đi bar ngâm suối nước nóng, làm SPA, thả lỏng cơ thể hay không.

“Anh ấy nói có việc nên về hội sở mặt nạ trước, đã thu xếp người đưa tổng giám đốc Lâm qua sau”

Tiểu Triệu vội vàng nói.

Lâm Vũ Chân gật đầu: “Được rồi, vậy em đi ngâm suối nước nóng với chị đi”

Cô cầm túi và dẫn theo Tiểu Triệu ra cửa. Cô mới ra khỏi cửa lớn của tòa nhà văn phòng đã thấy có một chiếc xe Hummer dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ với dáng người cao gầy bước xuống, sắc mặt lạnh lùng, xinh đẹp đến mức làm người ta nhất thời không phản ứng kịp.

Cho dù là phụ nữ xinh đẹp như Lâm Vũ Chân nhìn thấy Dương Tiêu cũng kinh ngạc, phụ nữ còn có thể như vậy được sao?

“Gô… chính là Lâm Vũ Chân?”

Dương Tiêu thấy Lâm Vũ Chân nhìn mình, cô ta cũng quan sát Lâm Vũ Chân, một cô gái trong sáng như thế, trông rất mềm yếu dễ bắt nạt.

Thấy Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, Dương Tiêu nói thẳng: “Cái gã vô gia cư chiếm lấy cô ở đâu? Tôi giết chết hắn giúp côi”
Bình Luận (0)
Comment