Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 413

Trái tìm Lưu Tiểu Đao đập mạnh. Nghe Giang Ninh nói, gã cảm giác máu của mình cũng sôi trào lên!

Thế này còn nói là không hơn à?

Chỉ nghe thôi đã khiến cho nhiệt huyết của người ta sôi trào!

Chỉ là… sao có thể làm như vậy được, nơi này là Thành Hải đấy!

Nó vốn là nơi cạnh tranh tàn khốc nhất, cá lớn nuốt cá bé được thể hiện rã vô cùng nhuần nhuyễn. Giang Ninh muốn làm được, chẳng khác nào khó như lên trời.

Không nói trong cả thế giới ngầm ở Thành Hải ngoại trừ nhà họ Tô ra, còn có nhà họ Tả và nhà họ Cao, đó đều là gia tộc mạnh có thực lực không khác gì nhà họ Tô.

Chỉ riêng ba gia tộc lớn này, một Đông Hải của Giang Ninh lại không thể dao động được!

*Tôi cũng là kẻ ác, vậy anh cũng muốn xóa bỏ tôi sao?”

‘Gã nhìn Giang Ninh nói.

“Đương nhiên, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Giang Ninh không hề che giấu.

Lưu Tiểu Đao cười, cười lớn tiếng, cười tới nước mắt giàn giụa, lại giống như một người điên.

*Vậy tại sao tôi phải giúp anh? Sao tôi phải giúp anh?”

Giang Ninh không nói gì chỉ đi tới trước giường, ném một con dao cho Lưu Tiểu Đao và quay người rời đi.

“Tôi ở Đông Hải chờ tin tức của cậu”

Anh nói xong liền đóng cửa lại.

Lưu Tiểu Đao cầm lấy con dao nhỏ này và nhìn đường vân quen thuộc trên cán dao, gã không giữa được nước mắt trong khóe mắt nữa. Đó là em gái gã tự tay khắc cho gã làm quà sinh nhật tặng cho gãt Gá nắm thật chặt cán dao, ngón tay chà xát vào đường vân trên cán dao, nước mắt lập tức khiến cho tâm nhìn trở nên mơ hồ.

Lời Giang Ninh nói lại giống như có phép thuật, không ngừng quanh quẩn, vang vọng ở trong đầu gã…

Dần dần, gã bình tĩnh lại, đôi mắt kia trở nên sắc bén, hung ác, tàn bạo!

Còn kèm theo một chút cương quyết, dường như cho dù bước tới một bước chính là cái chết, gã cũng hoàn toàn không do dựt Ra khỏi bệnh viện, Giang Ninh lên xe, lại chuẩn bị tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, sáng mai sẽ chạy về Đông Hải. Một ngày không gặp Lâm Vũ Chân khiến trong lòng anh rất nhớ mong.

Cho dù có là giường cấp năm sao cũng không thoải mái bằng trong nhà.

Giang Ninh trước sau không tìm được tư thế ngủ thoải mái, bởi vì trong lòng anh thiếu Lâm Vũ Chân, làm cho.

anh thật sự không quen.

Nghĩ lại trước đây lúc thực hiện nhiệm vụ, cho dù có treo.

ngược ở trên cây, anh cũng có thể ngủ rất ngon.

“Thả lỏng đi”

Giang Ninh nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ.

Bây giờ kế hoạch lên phía bắc mới vừa bắt đầu, Đông Hải đi bước đầu tiên này đã tiến hành rất thuận lợi.

Theo đó chính là khu đông nam. Hoàng Ngọc Minh đang sắp xếp làm điều này, rất nhanh là có thể bắt đầu.

Điều này cũng phải tiến hành đồng bộ với việc phát triển tập đoàn Lâm thị.

Sau này, còn có thế giới lớn hơn nữa đang chờ bọn họ.

Về phần Thành Hải bên này, nếu không phải có Diệp.

Khinh Vũ xuất hiện, Giang Ninh sẽ cân nhắc để lại sau.

Nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy, làm sao anh có thể buông tha được.

Mà Lưu Tiểu Đao chính là người đánh ra lỗ thủng này.

Giang Ninh hoàn toàn không nghỉ ngờ, Lưu Tiểu Đao nhất định sẽ nghe mình. Đợi sau khi tình trạng vết thương của Lưu Tiểu Đao khôi phục, chính là thời điểm thế giới ngầm ở Thành Hải nổi sóng gió.

“Nhưng bây giờ phải để cho con dao này lại bay một lúc.

đã”

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm, điện thoại của Giang Ninh đã rung lên một cách điên cuồng, có vẻ gấp gáp lại căng thẳng.

Anh lập tức mở mắt, thấy là Lâm Vũ Chân gọi tới thì vội vàng nghe máy.

“Vũ Chân?”

“Giang Ninh! Xảy ra chuyện rồi!”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cấp bách của Lâm Vũ Chân, thậm chí mơ hồ còn có tiếng khóc nức nở.

Rõ ràng là xảy ra chuyện gì lớn, mới làm cho Lâm Vũ Chân cũng có chút căng thẳng.

“Em đừng có gấp, đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Ninh vội vàng hỏi.

“Công ty! Là công ty xảy ra chuyện rồi! Có người… nhảy lầu!”
Bình Luận (0)
Comment