Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 415

“Cố gắng trấn an người nhà của nạn nhân. Cậu ấy hy sinh vì để mở mang bờ cõi cho Lâm thị tôi, tiền tử tuất cho ba triệu, bảo đảm cuộc sống người nhà của cậu ta, đồng thời cố gắng hết sức giải quyết những vấn đề khác.

cho người nhà cậu ta.”

Giang Ninh nói: “Tôi sẽ tham dự lễ truy điệu, tự mình xin lỗi ba mẹ cậu ấy”

f ZÂ PS 4 Mấy quản lý cao cấp nghe vậy, mắt càng đỏ hơn.

Đổi lại thành người bình thường gặp phải chuyện như vậy thì trốn còn không kịp, tuyệt đối sẽ không bãng lòng tiếp xúc với người nhà của nạn nhân, để tránh gây ra rắc rối lớn hơn.

Nhưng Giang Ninh lại đủ tôn trọng người chết.

Anh không chỉ không hề keo kiệt trên số tiền tử tuất, còn muốn làm lễ truy điệu cho cậu ấy, thậm chí tự mình phúng viếng, xin lỗi ba mẹ của đối phương!

“Giang Ninh…”

Khóe mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, không những không có bất kỳ ý kiến với cách giải quyết hậu quả của Giang Ninh, cô còn càng thêm kính người đàn ông này.

“Mỗi nhân viên đều là người nhà của tập đoàn Lâm thị, anh không bảo vệ tốt cho cậu ấy, đó là trách nhiệm của anh”

Giang Ninh nói: “Đi sắp xếp đi.”

“Vâng!”

Mấy quản lý cao cấp lập tức đi ra ngoài.

Nhìn vẻ sốt ruột và lo lắng trên mặt của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mát trên khóe mắt của cô.

Anh biết Lâm Vũ Chân sẽ tự trách, cảm thấy bởi vì cô mới dẫn đến sự kiện lần này. Dù sao, nếu như cô có thể một mình gánh vác tất cả trách nhiệm thì sẽ không xảy ra chuyện này.

“Quá trình trưởng thành là rất gian khổ, nhưng sau khi lựa chọn chắc chắn sẽ không có người hối hận.”

Giang Ninh nhẹ nhàng nói: “Anh tin tưởng, sau này Lâm thị có thể cho nhân viên cảm giác an toàn và tôn nghiêm hơn, điều này lại càng cần chúng ta cố gắng hơn nữa, biết không?”

“Ừ, em biết rồi”’ Lâm Vũ Chân gật đầu.

“Vậy tiếp theo anh tính làm thế nào?”

“Có người âm thầm ném đá giấu tay, dùng thủ đoạn tàn nhân như vậy, anh tất nhiên phải bắt hắn trả cái giá thật đất!”

Nếu ngay cả chuyện này còn không thể xử lý được, vậy Giang Ninh cũng đừng mong tiếp tục kế hoạch lên phía bắc nữa.

Tự nhiên có người dám khiêu khích như vậy, vậy hãy để cho bọn họ xem thử, khi chiến thần tức giận thì sẽ khủng khiếp tới mức nào!

Bọn họ dám xuống tay với nhân viên bình thường, vậy Giang Ninh nhất định phải khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!

Hoàng Ngọc Minh nhanh chóng trở về.

Nghe được tin tức, anh ta lập tức về ngay.

“Điều trai”

Giang Ninh chỉ nói một câu.

Cần phải mau chóng điều tra rõ ràng chuyện mới được.

Hoàng Ngọc Minh và hai người lão Trương và lão Triệu thương lượng một lát, lập tức có quyết định.

Hoàng Ngọc Minh quay về khu đông nam, đặc biệt là khu vực Kiến Châu, nghiêm khắc điều tra tất cả tin tức trong thị trường bọn họ vừa khai thác được.

Bên kia, mạng lưới tình báo của lão Triệu và lão Trương ở ngoài giới xã hội đen sẽ tiến hành điều tra đồng bộ, không điều tra rõ ràng mọi chuyện thì chẳng ai có thể thả lỏng được.

Tập đoàn Lâm thị dán giấy báo tang khiến cho trong lòng nhân viên trong công ty đều hết sức cảm động.

Đặc biệt là lời Giang Ninh nói và sắp xếp công tác giải quyết hậu quả càng làm cho người cảm giác đám người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vẫn xem tất cả mọi người thành một thành viên của gia đình lớn trong tập đoàn Lâm thị này!

Bất kỳ người nào rời đi cũng sẽ làm cho bọn họ đau lòng, khiến cho bọn họ khổ sở.

Mà bất cứ người nào tổn thương tới nhân viên của tập đoàn Lâm thị sẽ càng làm cho bọn họ phân nộ hơn!

“Làm việc cho công ty như vậy cũng xứng đáng.”

Trần Ngọc thở dài, viền mắt đỏ hoe.

Nơi đây không chỉ là nơi làm việc, nơi kiếm tiền nuôi gia đình, còn giữ tôn nghiêm cho mỗi người. Cô ta chưa từng thấy qua doanh nghiệp nào như vậy, hơn nửa lợi nhuận mang ra làm công ích, phần lớn trong một nửa còn lại dùng để nâng cao phúc lợi cho nhân viên.

Mà từ trước đến nay nhà họ Lâm và bản thân Giang Ninh lại không xem kiếm tiền cho mình là mục tiêu.

Đây là một chiếc thuyền lớn đoàn kết càng nhiều người hơn, làm chuyện càng có ý nghĩa hơn!

“Cho dù chết, tôi cũng muốn làm người của Lâm thị!”

Thư ký Tiểu Triệu nắm thật chặt nắm tay, nói càng kiên định hơn.

Rất nhanh đã có manh mối!
Bình Luận (0)
Comment