Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 439

Hoàng Phương cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai đi theo, lúc này mới móc một cái thẻ nhớ từ trong túi ra, đưa cho người kia.

“Đây là phim của các người trong máy quay, tôi đã giúp các người xử lý xong, hiệu quả còn tốt hơn so với Lâm thịt”

“Vậy còn phim tuyên truyền của Lâm thị thì sao?”

“Đã làn theo yêu cầu của Tổng giấm đốc Tôn rồi”

“Rất tốt, anh Hoàng, tôi thay mặt tổng giám đốc Tôn cảm ơn anh”

Người kia nói xong lại nhét thẻ nhớ vào trong túi, đội mũ lưỡi trai rồi lặng lẽ rời đi theo lối cầu thang.

Thấy bóng dáng anh ta biến mất, Hoàng Phương mới thở hắt ra một hơi.

Anh ta lau mồ hôi trên đầu và cảm giác hai chân của mình vẫn còn đang run rẩy, Căng thẳng chết đi được.

“Cốc cốc cốc…”

Phòng Giang Ninh lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này không đợi anh trả lời, Hoàng Phương trực tiếp đẩy cửa bước vào và lập tức đóng cửa lại.

“Anh Ninh, tôi lo chết đi được!”

“Lo cái gì?”

Giang Ninh rót một chén trà: “Nào, uống một ngụm trà cho đỡ sợ”

Hoàng Phương lập tức đi qua ngồi xuống, cầm chén trà lên uống, cổ họng ực ực ực ực, hầu kết hoạt động lên xuống một hồi.

“Người ta cầm đồ đi rồi à?”

“Cầm đi rồi”

Hoàng Phương hít sâu một hơi: “Bọn họ nhất định sẽ xem thử, nhưng không có vấn đề gì, đoạn trước đều bình †hường, tới buổi họp báo ngày đó, tôi sẽ tiết lộ ngay tại hiện trường, sẽ xuất hiện bản thật”

Anh ta vẫn còn có chút căng thẳng.

Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, Hoàng Phương đã thấp thỏm mất một lúc.

Từ đầu tới cuối, anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lấy hai chục triệu này.

Nói đùa àI Tập đoàn Lâm thị đấy!

Anh ta không biết đã cố gáng, bỏ ra bao nhiêu mới có thể vào tập đoàn Lâm thị, hơn nữa sau khi vào thì chưa từng muốn rời đi.

Với hai chục triệu làm sao có thể đổi được sự tín nhiệm và tôn trọng của ba con nhà họ Lâm cùng Giang Ninh dành cho anh ta chứ?

Lại nói, Giang Ninh trả tiền còn hào phóng hơn bất kỳ ai Anh ta lập tức lặng lẽ báo cáo với Giang Ninh, không ngờ Giang Ninh lại bảo anh ta tiếp tục hợp tác với đối phương, làm theo lời bọn họ nói, chỉ là có động tay động chân một chút mà thôi.

Vừa nghĩ tới tuyên truyền quảng cáo mà mình làm ra, bây giờ chân của Hoàng Phương vẫn hơi run rẩy.

“Anh Ninh, hai chục triệu này…

“Cầm đi”

Giang Ninh thậm chí còn chẳng nâng mí mắt lên: “Người khác đưa thì làm gì có chuyện không lấy. Cứ coi như là tiền thưởng lần này, tự anh quyết định đi, phát cho đoàn đội cấp dưới của anh cũng được.”

“Cảm ơn anh Ninh!”

Hoàng Phương lập tức kích động.

Hai chục triệu, nói ra vẫn là rất nhiều đấy!

Anh ta vừa cầm tiền thưởng hơn một triệu, bây giờ lại là hai chục triệu, đây là sắp đi l3n đỉnh cao của cuộc đời, cưới cô vợ trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có à.

“Anh ta còn mời anh đi tới công ty bọn họ, anh có đi không?”

“Chết cũng không đi!”

Hoàng Phương lập tức lác đầu như trống bỏi vậy: “Anh Ninh, anh có đuổi thì tôi cũng không đi!”

Giang Ninh buồn cười.

Thấy Hoàng Phương ngay cả chết còn không sợ, cũng phải che chở cho thiết bị, máy móc của Lâm thị, anh liền xác định được người này đáng để giữ lại.

Về phần Tôn Lăng, bây giờ anh ta còn không biết, đối với công nhân viên của tập đoàn Lâm thị hiện nay, cảm giác †ập thể và cảm giác vinh dự có thể mãnh liệt đến mức.

nào.

Muốn bọn họ phản bội Lâm thị lại chẳng khác nào muốn bọn họ phản bội lại người nhà của mình!

“Được rồi, diễn kịch mà như thật vậy. Lần sau cần người đại diện, tôi tính để cho anh đóng vai chính đấy.”

Hoàng Phương vừa nghe vậy thì lập tức càng kích động hơn, liên tục gật đầu: “Anh Ninh yên tâm, thời đại học tôi từng học biểu diễn, chỉ chờ cơ hội này thôi.”

Anh ta nói xong, lập tức rời khỏi phòng, chuẩn bị đóng vai nhân vật của mình.

Mà Giang Ninh khẽ nhấp một hớp trà, miệng cười với ý tứ sâu xa.

“Họ Tôn này chắc chắn rất chờ mong buổi họp báo đi?”

“Ừ, tôi thật ra càng chờ mong hơn đấy”
Bình Luận (0)
Comment