Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 471

“Ở bên đó! Bắt lấy hắn!”

“Đuổi theo!”

“Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”

Một đám người đuổi bắt, Lưu Tiểu Đao giống như con chuột qua đường, đến cơ hội để thở cũng không có.

Hắn không ngờ hai nhà Tả – Tô không hề nói chuyện với nhau, trực tiếp hạ lệnh đuối bát hẩn:) Hắn vốn muốn nhân lúc hai nhà phát sinh xuñg đột rồi trốn khỏi Thành Hải đi đến Đông Hải, đổ tất cả tội lôi lên đầu Giang Ninh.

Chỉ cần hắn đến cấm địa Đông Hải đó, dụ người của nhà họ Tô và nhà họ Tả đến, Giang Ninh dù không muốn quản cũng phải quản!

Nhưng nào ngờ nhà họ Tô và nhà họ Tả hoàn toàn không hề nói chuyện với nhau, thậm chí hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Họ đều chỉ muốn bắt được hắn trướ!

c “Phù! Phù! Phù!”

Lưu Tiểu Đao chạy đến nỗi hít thở khó khăn, sắc mặt đỏ ửng, hoàn toàn không khống chế được hô hấp.

Nhiều người quát!

Hản thậm chí không phân biệt được đám người đuổi bắt mình là của nhà họ Tô hay nhà họ Tả nữa.

Nhưng hắn biết rõ không cần biết rơi vào tay ai thì mạng của hán cũng không thể giữ lại được.

“Giang Ninh… mày tưởng tao sẽ tin mày chắc?”

Lưu Tiểu Đao cười lạnh, “Mày chẳng qua chỉ muốn lợi dụng tao mà thôi!”

“Dù tao chết cũng phải kéo mày xuống nước cùng tao!”

Hắn hít sâu một hơi, tai nghe thấy tiếng bước chân gấp.

gáp, không quan tâm được những thứ khác liền chạy.

tiếp.

“Loảng xoảng —-”

Lưu Tiểu Đao không cẩn thận đá phải ván gõ, lập tức phát ra tiếng lanh lảnh, người ở chỗ không xa lập tức quay đầu nhìn lại, những đôi mắt đó giống như dã thú trong bóng tối tản phát ra ánh sáng đáng sợi “Hắn ở đói”

“Đuổi theo!”

“Mấy người các người bọc từ trong hẻm, đừng để hắn chạy thoát!”

Rất nhiều người từ những hướng khác nhau vây lại, tạo thành một vòng vây, đường lui của Lưu Tiểu Đao ngày càng thu hẹp lại.

Hắn không có thời gian quay đầu, chạy trốn như điên.

Chỉ cần có thể trốn đến bến sông, có thể lên thuyền thì hản có thể trốn thoát khỏi đây!

“Âm!”

Đột nhiên có một viên đá bay đến đập lên cảng chân Lưu Tiểu Đao.

Hắn kêu thảm một tiếng, cơ thể lập tức mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống đất, cảng chân đầy máu tươi!

Lưu Tiểu Đao ôm chân, nghiến răng kêu la thảm thiết.

“Gạch cạch cạch!”

Tiếp đó là tiếng bước chân gấp gáp, bọn chúng đến rồi!

Họ rất nhanh đã vây quanh Lưu Tiểu Đao.

Người đàn ông đứng đầu đó gần năm mươi tuổi, tóc.

ngắn, nhìn cực kỳ rắn rỏi.

Thân hình của hắn không tính là cao to, thậm chí còn có.

chút thấp bé nhưng khí chất đáng sợ tỏa ra khắp người không ai dám khinh thường.

“Muốn trốn?”

Tả Thiên híp mắt, tay cầm một viên đá khác, cười lạnh nói, “Còn muốn trốn đi đâu?”

Lưu Tiểu Đao cực kỳ sợ hãi, chống cự lùi về sau nhưng đã hết đường lùi.

Hắn nhận ra người đàn ông trước mát này, đó là nhân vật đáng sợ của nhà họ Tả, địa vị chỉ đứng sau Tả Xuân Thu – Tả Thiên!

Một cao thủ sắp đạt đến đẳng cấp tông sư!

Sao lại là ông ta đến đuổi giết hán!

“Ông… không ngờ lại là ông!”

Lưu Tiểu Đao giống như mất khống chế cười lớn như.

điên, “Lưu Tiểu Đao tôi còn có thể để ông đích thân truy sát, thật là vinh hạnh của tôi!”

Hắn biết bản thân trốn không thoát.

Tả Thiên đích thân ra tay, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể trốn khỏi Thành Hải được.

Càng đừng nói đến nhà họ Tả đã phái ra tất cả thuộc hạ của họ, thiên la địa võng, tất cả cửa ra vào đều đầy người của họ, hắn có mọc thêm cánh cũng khó bay thoát.

“Dám giết con trai của nhà họ Tả tao, gan mày lớn lắm!”

Tả Thiên quát lớn như tiếng sấm, đột nhiên vang trên tai Lưu Tiểu Đao, lập tức khiến sắc mặt của Lưu Tiểu Đao trắng bệch.

“Soạt!”

Ngón tay ông ta bắn một cái, lại thêm một viên đá hung hăng đập lên cái chân còn lại của Lưu Tiểu Đao, máu lập tức văng tung tóe!

Lưu Tiểu Đao kêu thảm, hai chân bị phế, hắn chết chắc Tồi.

“Mang đi!”

Tả Thiên hừ một tiếng, trực tiếp hạ lệnh, vài người lập tức đi lên trước mang Lưu Tiểu Đao đi.

“Từ khi nào mà đến lượt ông mang người nhà họ Tô chúng tôi đi vậy hả”

Đột nhiên lại có một giọng nói vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, từ bốn phương tám hướng đi đến, bao vây người nhà họ Tả.
Bình Luận (0)
Comment