Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 478

“Bốp!”

“Bốp!”

Giang Ninh vẫn ngồi đó đột nhiên đưa hai tay ra, trong chớp mắt bắt lấy hai cây gậy sắt, ghế dưới thân hần lập tức tan nát!

Nhưng Giang Ninh vẫn duy trì tư thế ngồi, không hề có nửa phần thụt xuống!

Mắt Gaö Bân đột nhiên co rút, trong lòng kinh ngạc! ˆ Sao có thể chứ?

Người thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sức mạnh của hản, dù là con nhà võ cũng không ai dám dùng hai tay đón gậy sắt của hắn.

Nó sẽ trực tiếp làm gãy xương bàn tay của họ ngay!

Nhưng Giang Ninh không chỉ bắt được mà còn chuyển sức mạnh mà hắn đã thi triển lên trên ghế, Giang Ninh không bị tổn thương gì cả!

“Hai” Cao Bân rất tức giận, hãn cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Trước giờ hắn chưa từng bị người khác đón được đòn tấn công, Giang Ninh là người đầu tiên.

Cao Bân quát lớn một tiếng muốn rút gậy sắt về rồi ra đòn lần nữa, nhưng hắn phát hiện một đầu của gậy sắt bị Giang Ninh nắm lấy, hắn hoàn toàn không rút ra được.

“Mày…” Cao Bân kinh hoàng nhìn Giang Ninh, đột nhiên dùng sức, sắc mặt đã đỏ ửng rồi nhưng vẫn không rút ra được.

“Cậu chỉ có chút sức mạnh này?” Giang Ninh nhíu mày, trên mặt mang một tia thất vọng, “Thành Hải có tiếng là cuồng long say mê võ thuật, sức mạnh rất lớn, thì ra chỉ là nói khoác” “Mày nói láo!” Cao Bân tức giận hét lên, “Muốn chết!” Hắn không quan tâm chuyện rút gậy sát ra, trực tiếp buông tay nâng nám đấm lớn như bao cát hung hăng đánh lên đầu Giang Ninh.

“Ầm!” Giang Ninh thuận thế buông lỏng tay, cũng vung một đấm rai Một tiếng cực lớn vang lên, cả người Cao Bân lùi về sau năm sáu bước mới đứng vững lại được, cánh tay để xuôi bên người vẫn hơi tê dại khẽ run rẩy!

Mà Giang Ninh vẫn bất động!

Biểu cảm trên mặt Cao Bân có chút phức tạp.

Mạnh quá!

Giang Ninh rất mạnh!

Sao lại có người mạnh như vậy? Dù là mấy cao thủ ở phương Bác từng giao đấu với hán thì cũng phải kiêng kị sức mạnh của hắn, thậm chí cao thủ gần đạt đẳng cấp tông sư cũng không khống chế được hắn ta.

Nhưng Giang Ninh thì sao?

Hắn nhẹ nhàng ngăn đòn tấn công của mình, thậm chí còn đẩy lùi hán ta.

“Rốt cuộc mày là ai!” “Cậu đến tôi là ai cũng không biết mà đã đến giết tôi?” Giang Ninh ném cây gậy sắt đi, gậy rơi xuống đất, lăn về dưới chân của Cao Bân, “Không lẽ cậu muốn đến tìm cái chết à” “Giết tôi? Không tự lượng sức” Đổi lại là bình thường, có người dám nói vậy với Cao Bân thì hắn ta đã phát điên từ lâu, lượm gậy sắt lên hung hăng đánh lần nữa!

Nhưng lúc này hán lại không động đậy.

“Có phải mày hãm hại nhà họ Cao tao không!” Cao Bân lạnh lùng hỏi.

“Là tôi thì sao?” Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Không phải là tôi thì sao?” Cao Bân cán răng, hán có chút kìm nén.

Từ lúc nào mà hắn lại phải hỏi như vậy?

Muốn giết người thì đánh là đượ!

c Nhưng bây giờ hắn đánh không lại Giang Ninh!

“Cậu đến nhà mình còn không bảo vệ nổi còn muốn giết tôi? Thật mắc cười”

Giang Ninh đá một cây gậy sắt khác ở dưới chân qua, gậy sắt lăn ở dưới đất phát ra tiếng đinh đang khiến sắc mặt Cao Bân càng đỏ hơn.

‘Vũ khí của hán lại bị Giang Ninh dùng chân đá như vậy.

“Nhà họ Tô và nhà họ Tả đã giết đến nhà cậu rồi, cậu còn muốn ở chỗ tôi lãng phí thời gian sao?”

Nghe lời này, sắc mặt Cao Bân thay đổi: “Mày nói gì?” “Cuồng võ thuật à, tôi thấy cậu là đần độn thì đúng hơn đấy” Giang Ninh lắc đầu, không quan tâm nữa, kéo một cái ghế ngồi xuống, tiếp tục pha trà.

Cao Bân lập tức lượm gậy sắt dưới đất lên, quay người bước lớn rời đi, đi đến cửa lại quay đầu nhìn Giang Ninh.

“Tao sẽ quay lại giết mày!”

“Không, cậu sẽ đến cầu xin tôi” Giang Ninh nâng ấm trà rót một ly trà, “Tôi đợi cậu đến cầu xin tôi”
Bình Luận (0)
Comment