Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 496

‘Giang Đạo Nhiên nhìn Giang Hải, hừ nhẹ: “Chẳng qua là tôi muốn nhìn người phụ nữ đó, nói không chừng tương lai sẽ trở thành con dâu của tôi, dù sao cũng phải gặp xem thế nào chứ”

Giang Hải không dám lên tiếng.

Ngay cả con trai ông còn chưa nhận về, đã muốn nhận con dâu, lão gia đừng doạ tôi nữa eó được không.

“Nếu như Giang Ninh thật sự muốn giết tôi, vậy tôi cũng coi như được giải thoát”

Nửa câu sau mang theo thở dài, còn có tự trách và hối hận.

Ông phất tay: “Thôi xuống đi”

“Vâng”

Giang Hải đứng dậy, rời khỏi thư phòng, cẩn thận đóng lại cửa, sau đó thở dài thườn thượt.

Mối quan hệ của hai cha con nhà này thật khiến cho.

người ta đau đầu.

Nhưng mà trong lòng hắn rất hiếu kỳ, Lâm Vũ Chân kia rốt cuộc khác biệt chỗ nào, lại có thể khiến cho Giang Ninh trân quý cô đến vậy.

Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, dâu sao hiện giờ hắn cũng không dám đi Đông Hải.

Đi, nhất định sẽ chết.

Lúc các đại gia tộc ở Phương Bác đang suy đoán xem người đứng đằng sau rốt cuộc là ai.

Thì Giang Ninh đã về đến Đông Hải.

Hắn không thèm để ý Thịnh Hải sẽ thế nào, dâu sao nếu hai chị em nhà họ Cao không làm được việc thì hán đổi thành người khác là được.

Về đến nhà họ Lâm, vừa vào đến cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn.

Giang Ninh đã gọi điện thoại trước, nói thời gian về nhà, mới sáng ra Tô Mai đã đến chợ mua thức ăn.

“Ôi, thơm thật”

Giang Ninh nhướn mày, hét to: “Mẹ, con về rồi!”

“Giang Ninh về rồi đấy à!”

Tay Tô Mai còn đang cầm cái muôi, chạy từ trong bếp ra, cười nói: “Nhanh đi nghỉ ngơi, thức ăn sắp xong rồi, đợi chút rồi ăn cơm!”

Bà quay đầu thấy mấy người Hoàng Ngọc Minh đang đứng sau Giang Ninh.

“Ở lại ăn cơm nhé, cũng có phần của mấy cậu!”

“Ha ha ha, chúng cháu có phúc hưởng rồi”

Hoàng Ngọc Minh cười nói: “Cháu đành mặt dày mà theo đến đây”

“Ối, sườn của tôi”

Tô Mai nhớ đến thức ăn vẫn còn đang làm, lập tức chạy.

vào trong bếp.

Giang Ninh không thèm để ý đến bọn Hoàng Ngọc Minh, bảo bọn họ cứ tự nhiên rồi bước thẳng lên lầu.

Trong phòng, Lâm Vũ Chân đang ngồi trước gương trang điểm.

“Cộc cộc cộc.”

Giang Ninh khẽ gõ cửa: “Vợ à, anh về rồi”

Lâm Vũ Chân đứng bật dậy, thấy Giang Ninh đã đẩy cửa bước vào, cô còn chưa tô son đâu.

“Chồng!”

Cô cháp hai tay đằng sau lưng, hình như đang giấu gì đó, sợ bị người khác phát hiện.

“Thịnh Hải bên kia… thế nào rồi?”

Diệp Khinh Vũ đã nói qua trong điện thoại với cô, hết thảy mọi chuyện đã được giải quyết, hơn nữa cũng nói luôn cả chuyện Giang Ninh mua công ty giải trí Tinh Tế, trêu Lâm Vũ Chân gọi cô là bà chủ.

“Rất tốt”

Giang Ninh bước qua: “Em giấu cái gì sau lưng thế?”

“Không, không có gì.

Giang Ninh không để ý, vươn tay ra đằng sau, nhưng lại ôm chặt Lâm Vũ Chân vào lòng.

“Vợ à, anh nhớ em lắm”

“Ừm, em cũng vậy”

Lâm Vũ Chân dựa vào ngực Giang Ninh, mấy ngày nay cô ngủ một mình không quen.

Lúc này lại được Giang Ninh ôm vào ngực, cảm giác này thật tuyệt.

Cô đang đinh nói chuyện, thì cảm nhận được vật trong †ay bỗng biến mất, đã nằm gọn trong tay Giang Ninh.

“Son môi?”

Giang Ninh ngẩn ra: “Sắp ăn cơm rồi em còn tô son làm gì?”

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lựng lên như một trái táo chín.

Cô rất xinh đẹp, làn da mịn màng như em bé, cho dù không trang điểm cũng đủ để đè bẹp những người cùng tuổi.

Trong mát Giang Ninh, cô là người đẹp nhất, không có người nào đẹp hơn.

“Diệp Khinh Vũ tặng em”

Lâm Vũ Chân mím môi, giọng nói nhỏ. Cô ấy nói, con gái tô màu son này thì đàn ông sẽ thích ăn.”

Giang Ninh cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Hắn để thỏi son lên bàn trang điểm, sau đó bế ngang Lâm Vũ Chân lên, rồi ngồi xuống giường.

Không hề do dự, cúi xuống chặn môi.

Ầm..

Cả đầu Lâm Vũ Chân trống rỗng.

“Không có son anh cũng vẫn thích ăn”

Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân đang xấu hổ: “Vị vốn có, rất ngọt”

Lúc này Lâm Vũ Chân chắc chán đang ý loạn tình mê.

Cô sững sờ nhìn Giang Ninh, ánh mát phát sáng, không giống với lúc thường.

Cho dù giờ Giang Ninh có muốn tiếp thêm một bước nữa, cô cũng sẽ không cự tuyệt.

Đây chính là cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn nhỉ…
Bình Luận (0)
Comment