Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 557

Bạn của Giang Ninh à?

Sao từ trước đến nay Giang Ninh chưa từng nói với cô?

Không phải anh là trẻ mồ côi, vẫn lưu lạc lâu như vậy à?

Chẳng lẽ là người bạn anh ấy quen trong Cái Bang?

Lâm Vũ Chân không dám mở cửa.

Bây giờ trời đã khuya, đột nhiên có một người tới, còn nói là bạn của Giang Ninh muốn mình ra ngoài, cô mới không ngu ngốc. như vậy đâu. ¿—. ¬.‹) “Không được, Giang Ninh không ở đây, anh nói có.

chuyện muốn tìm anh ấy thì chờ anh ấy về lại nói. Giờ đã muộn rồi, mời anh đi cho.”

Giang Hải có chút nóng nảy.

“Cô Lâm, tôi là tới tìm cô, có người muốn gặp cô.”

Gã không dám nói thẳng ra tên của Giang Đạo Nhiên, để tránh phức tạp.

“Thật ngại quá, bây giờ khuya rồi, mời anh đi cho!”

Thấy Giang Hải cố ý muốn mình ra ngoài thì Lâm Vũ Chân lại càng thêm cảnh giác, vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Anh còn không đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Giang Ninh!”

Giang Hải nghe vậy liền vội vàng xua tay.

“Đừng! Đừng!”

Gã càng nói như vậy, Lâm Vũ Chân lại càng sợ hơn.

Ngoài cửa quả nhiên không phải là người tốt!

Thật may là mình không ra ngoài!

“Tôi gọi ngay bây giờ!”

Lâm Vũ Chân cố ý vừa nói lớn tiếng vừa ấn số.

Giang Hải cảm thấy mình có thể sẽ chết ở đây!

“Cô Lâm, đừng mài”

Giang Hải vội vàng nói: “Thật sự có người muốn gặp CÓ “Reng reng reng…”

Gã còn chưa nói hết, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng chuông điện thoại di động.

Giây phút đó, Giang Hải cảm giác không khí xung quanh cũng lập tức đông cứng lại rồi!

Sát khí đáng sợ giống như biển máu đang lan tràn đến, trực tiếp phong tỏa gã. Giang Hải không dám động đậy!

Ngoại trừ lúc đối mặt với Giang Ninh, Giang Hải chưa bao giờ từng có cảm giác đáng sợ tới mức nghẹt thở này.

“Ai muốn gặp cô ấy?”

Là giọng nói của Giang Ninh!

Giang Hải quay đầu, trên mặt đầy vẻ bất lực, căng thẳng và kiêng ky.

“Cậu…

Gã còn chưa mở miệng đã bị ánh mắt Giang Ninh dọa cho không dám lại gọi hắn là cậu chủ nữa.

“Cậu Giang, đã lâu không gặp.”

Lâm Vũ Chân ở trong phòng nghe được giọng nói của Giang Ninh, vẫn dè dặt nhìn qua mát mèo. Sau khi xác định là Giang Ninh đứng ở đó, cô mới dám mở cửa.

“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân lập tức trốn đến phía sau Giang Ninh, cảnh giác nhìn Giang Hải: “Anh ta nói là bạn của anh?”

“Anh làm cô ấy sợ”

Giang Ninh thản nhiên nói.

“Xin lỗi”

Giang Hải cúi người, xin lỗi Lâm Vũ Chân: “Cô Lâm, tôi rất xin lỗi vì đã mạo muội làm cô sợ”

“Chỉ vậy thôi à?”

Lâm Vũ Chân còn chưa lên tiếng, Giang Ninh đã mở miệng trước.

Giọng điệu lạnh lùng như nước giữa mùa đông buốt giá vậy!

Cho dù là cao thủ mạnh tới cực điểm như Giang Hải, lúc này cũng cảm thấy cả người ớn lạnh.

Đó là sát ý thật sự đấy!

“Xem ra, hôm nay mình phải chết ở chỗ này rồi.”

Giang Hải thầm nghĩ.

Nếu Giang Ninh ra tay, gã chác chán phải chết không cần nghi ngờ.

Hơn nữa, gã sẽ không đánh trả, cho dù bị Giang Ninh trực tiếp giế t chết thì gã cũng không thể ra tay với người của nhà họ Giang được.

“Giang Ninh, anh làm gì thế?”

Lâm Vũ Chân thấy bầu không khí nghiêm túc lạ thường thì kéo áo của Giang Ninh: “Anh ta đã nói xin lỗi rồi, không sao, anh đừng tức giận nữa, được không?”

Cô nhìn Giang Hải mỉm cười.

“Không sao, ni người xấu đấy”

õ ràng là tốt rồi, tôi còn tưởng anh là Nếu Giang Ninh thật sự có quen biết với anh ta, xem ra dường như cũng không phải là kẻ thù, không cần thiết phải làm lớn chuyện.

Cô nhìn thấy rõ ràng trên mặt Giang Hải có vẻ căng thẳng, hình như anh ta rất sợ Giang Ninh.

Giang Hải ngẩn người.

Gã không ngờ Lâm Vũ Chân sẽ nói giúp mình, giải vây cho mình như vậy.

“Anh cũng là bạn của Giang Ninh ở trong Cái Bang à?”

Lâm Vũ Chân tò mò hỏi.

“À… Vâng, đúng vậy: Giang Hải chỉ có thể gật đầu.

Lâm Vũ Chân còn muốn hỏi nhưng Giang Ninh đã xua tay: “Em đi vào trước đi”

Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn vào phòng. Bầu không khí bên ngoài lại lạnh xuống, chỉ là Giang Hải đã không còn cảm giác được sát khí nữa.

“Nói cho người kia biết, cách xa Vũ Chân một chút, bằng không tôi sẽ tự mình giết tới nhà họ Giang!”
Bình Luận (0)
Comment