Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 592

Tô Vân muốn rơi lệ!

Bây giờ hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đều dùng điều này để bát bí cô bé, khiến cô bé không còn chút tính tình gì nữa.

Còn hơn một tháng nữa là cô bé phải tới trường đại học để báo danh, bây giờ đi theo bên cạnh Lâm Vũ Chân vì muốn học thêm vài thứ, chờ tương lai tốt nghiệp, có thể nhanh chóng hòa nhập vào môi trường làm việc.

“Vâng, sếp Lâm”

Cô bé lập tức ngoan ngoãn ngồi yên.

Ở phía xa, Giang Ninh ngồi một bên uống trà, không hề để ý tới công việc của bọn họ.

Hắn lại thích khoảng thời gian nhàn nhã như thế này.

“Sếp Lâm, tôi đã xem qua sản phẩm của các cô, vợ tôi cũng từng sử dụng qua, hiệu quả thật sự rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng về lượng tiêu thụ.”

Một lão tiền bối trong ngành được Cao Á Lệ đặc biệt mời tới chỉ điểm cho Lâm Vũ Chân cười ha hả nói: “Tôi làm trong ngành này hơn ba mươi năm, có vài kiến nghị không biết có nên nói hay không?”

“Ông Hà, mời ông nói”

Thái độ Lâm Vũ Chân khiêm tổn, không tỏ ra cao ngạo chút nào.

Ông Hà trước mắt này đã làm trong nghề hơn ba mươi năm, không chỉ có nhiều kinh nghiệm mà địa vị cũng rất cao. Người trong ngành ở Thịnh Hải đều sẽ cho ông ta chút mặt mũi.

Lâm thị có thể mau chóng tiến vào thị trường Thịnh Hải cũng là nhờ Cao Á Lệ giới thiệu ông ta tới.

“Thật ra bất kể là ngành nghề gì, muốn chiếm chắc thị trường một phương thì quan trọng nhất chính là nắm giữ tiêu chuẩn của ngành nghề mình”

Ông Hà nghiêm túc nói: “Tôi có thể đoán trước được con đường sau này của tập đoàn Lâm thị chắc chán không chỉ ở Thịnh Hải, thậm chí không chỉ ở trong nước?”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Điểm ấy không có gì đáng phải giấu giếm, cũng không thể giấu diếm nổi.

Tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh như vậy, tất nhiên sẽ muốn tiến thêm một bước, thậm chí càng làm càng lớn, trở thành một tập đoàn đa quốc gia.

Đó mới là mục tiêu của cô.

Cũng chỉ có như vậy, có lẽ cô… mới có khả năng so sánh được với người phụ nữ kia?

“Nếu vậy, việc nắm tiêu chuẩn của ngành nghề này trong tay lại vô cùng quan trọng”

Ông Hà thở dài: “Tôi ở trong nghề này hơn ba mươi năm, mãi đến khi về hưu cũng không thể hoàn thành được chuyện này, đó cũng coi như một tiếc nuối trong đời tôi.

Sản phẩm của tập đoàn Lâm thị rất xuất sắc, rất tiên ôi rất coi trọng sản phẩm này. Tôi thấy hoàn toàn có khả năng xác định ra tiêu chuẩn riêng của ngành nghề chúng ta”

“Mà không phải chỉ một mực nghe theo người nước ngoài, bị bọn họ hạn chế và quấy nhiễu khắp nơi.”

Ông †a nhìn Lâm Vũ Chân rồi hít sâu một hơi: “Cho nên †ôi muốn cố gắng theo hướng này, sẽ là một điểm phát triển sau này của tập đoàn Lâm thị. Không biết sếp Lâm thấy thế nào?”

Lâm Vũ Chân gật đầu: “Thật ra, tôi đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ là có quá ít kinh nghiệm trên phương diện này”

Cô hơi xấu hổ.

Từ khi tập đoàn Lâm thị thành lập đến hôm nay, thời gian trôi qua quá nhanh, tốc độ phát triển càng nhanh hơn, sự trưởng thành của Lâm Vũ Chân đã được tính là kỳ tích.

Nhưng muốn hiểu rõ một ngành nghề nào đó thì đâu phải chuyện dễ dàng?

Không có khả năng một sớm một chiều liền có thể làm được.

“Ông Hà có thể giúp đỡ chúng tôi thì tôi đã vô cùng cảm kích rồi”

Trên gương mặt Lâm Vũ Chân đầy vẻ chân thành, cảm kích nói.

“Hay là ông Hà gia nhập Lâm thị chúng tôi đi?”

Tô Vân đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Chỗ chúng tôi có hoa quả và đồ ăn vặt ăn cũng không hết, còn cung cấp vé hòa nhạc miễn phí nữa!”

Lâm Vũ Chân ngẩn người.

Giang Ninh ngồi bên cạnh cũng sửng sốt.

Mục đích hôm nay thật sự là muốn mời ông Hà này gia nhập tập đoàn Lâm thị, nhưng người ta đã công thành danh toại, bây giờ còn về hưu, có thể nể mặt Cao Á Lệ mà tới Lâm thị ngồi một lát, chỉ điểm cho Lâm Vũ Chân chút kinh nghiệm đã là làm phiền người ta rồi.

Tô Vân tự nhiên lại trực tiếp lên tiếng.

Ngay cả ông Hà kia cũng sửng sốt, im lặng nhìn Tô Vân và Lâm Vũ Chân. Hai đứa trẻ này khiến người ta yêu thích.

“Tôi có nên nể mặt truyền kỳ tỉnh Thiên Hải không nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment