Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 600

“Nhưng điều này không thực tế”

Thư ký nghiêm túc nói: “Chưa nói đến việc những thương hiệu quốc tế sẽ không cho Lâm thị chút cơ hội nào, cho dù là cùng ngành trong nước cũng sẽ không ủng hộ, không ai bằng lòng nhảy ra khỏi vùng an toàn, từ bỏ miếng thịt đã tới tay đâu.”

Đây là một vòng tưần hoàn chết, muốn kiếm tiền thì phải bắt chước lời người khác, ăn cơm thừa của người khác.

Đây cũng là sách lược của thương hiiệu nước ngoài, nhưng vẫn hữu hiệu Bởi vì không ai muốn buông tha lợi ích đã có!

Cho dù là bản thân Trần Cung là tổng đại lý của thương hiệu quốc tế Sri Lanka ở Thịnh Hải, ngoài miệng vô cùng tán thưởng tập đoàn Lâm thị, nhưng vẫn sẽ không cho.

Lâm thị có chút cơ hội!

Trần Cung mỉm cười, anh ta đương nhiên sẽ không để cho tập đoàn Lâm thị thực hiện được ý định, bằng không tổng đại lý như anh ta đây sợ rằng sẽ không gánh nổi hậu quả này đâu.

Anh ta đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn thị trường mà anh ta đã chiếm nhiều năm dưới chân, sắc.

mặt dần dần hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

“Lâm Vũ Chân – tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị này đúng là một người thú vị”

Trần Cung dường như đang tự nói với mình: “Tôi muốn gặp cô ta một lần: ‘Thư ký không nói gì.

Trước đây, khi nhà họ Cao tổ chức bữa tiệc, Trần Cung cũng nhận được thư mời, nhưng anh ta chẳng thèm nhìn đã ném thẳng vào thùng rác.

Bây giờ, anh ta lại nói muốn gặp Lâm Vũ Chân một lần à?

“Nhưng không phải là bây giờ.”

Trong mắt anh ta hiện lên chút ẩn ý sâu xa, quay đầu nhìn thư ký.

“Thu xếp xong xuôi, rồi làm như lời tôi vừa nói”

“Vâng”

Thư ký gật đầu lui ra ngoài.

Trần Cung vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh ta giang hai tay ra như đang ôm cả Thịnh Hải.

“Thị trường này là của Trần Cung tôi, không ai có thể cướp đi một phần nào cả. Tôi muốn cho các người ăn chút nước canh thì các người mới có ăn, tôi không muốn cho các người ăn, các người lại chẳng được gì.”

Thị trường này là do anh ta định đoạt!

Không phải không có người khiêu chiến với mình, nhiều năm như vậy, tính ra cũng phải có mấy người rồi, nhưng bây giờ bọn họ đâu?

Đã sớm không biết đi đâu rồi.

Lúc đó, Lâm Vũ Chân đang ở trong công ty. Cô vừa kết thúc một cuộc họp, quyết định ra những chuyện cần làm tiếp theo.

“Sếp Lâm, vừa nhận được thông báo của hiệp hội ngành, nói sản phẩm mới của Lâm thị chúng ta không đạt được †iêu chuẩn loại một, miễn cưỡng đạt loại ba, nên chỉ có thể đạt được tiêu thụ sản phẩm loại ba.”

Thư ký Tiểu Triệu có phần tức giận: “Bọn họ thật quá đáng, trực tiếp dùng tiêu chuẩn ngành của bọn tới ép chúng ta!”

Đây rõ ràng là một sự cảnh cáo.

Tập đoàn Lâm thị muốn thành lập tiêu chuẩn ngành của mình, bọn họ lại dùng tiêu chuẩn tới chèn ép, chính là muốn trực tiếp nói cho Lâm thị biết, không đùa với họ được.

Lâm Vũ Chân hình như đã sớm có chuẩn bị: “Ừ, tôi biết rồi, tiếp tục kế hoạch online, offline loại ba thì cứ tạm thời để ở loại ba đi.”

“Chỉ là…

Tiểu Triệu có phần không cam lòng, đặt ở loại ba sẽ làm cho người tiêu thụ tưởng sản phẩm của Lâm thị kém những thương hiệu lớn hai đẳng cấp, ngay cả giá cả cũng sẽ bị hạn chế.

Vậy còn cạnh tranh thế nào nữa?

Nhưng thấy Lâm Vũ Chân không hoảng loạn, cô ấy không nói gì, lập tức đi thông báo sắp xếp.

Cô ấy đi tới cửa thì thấy Giang Ninh đang ngồi ở chỗ ngồi của mình, kéo ngăn kéo ra tìm: “Đồ ăn vặt của cô đâu rồi? Tiểu Triệu, tại sao sau khi đến Thịnh Hải, mọi người đều không có tích trữ đồ ăn vặt thế?”

“Anh Ninhl”

Tiểu Triệu bĩu môi, uất ức nói: “Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm tư tìm đồ ăn vặt thế?”

“Lúc nào là lúc nào?”

Giang Ninh ngẩng đầu: “Bây giờ không phải là thời gian ăn đồ ăn vặt à? Nhanh lấy ra đi, anh đang chán lắm đây”

“Anh Ninh, người khác đã bát nạt đến trên đầu sếp Lâm rồi, sao anh lại không quan tâm gì thế?”

Tiểu Triệu sốt ruột.

Trong lòng cô ấy, Giang Ninh chính là vị thần không gì không làm được, chỉ cần hắn ra tay, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, ai dám bắt nạt Lâm thị, bắt nạt Lâm Vũ Chân như vậy chứ.
Bình Luận (0)
Comment