Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 630

Cho dù thân phận của ông ta không tầm thường nhưng cũng không dám ra tay với những người bình thường này, đó là phạm vào tối ky của giang hồ!

Dù thế nào Đàm Hưng cũng không ngờ được vùng đất cấm Đông Hải sẽ đáng sợ như thế.

Sao Giang Ninh kia lại có uy vọng như vậy chứ?

Chắc chắn là hắn lừa gạt đám đân chúng này!

“Rút!”

Đàm Hưng cẩn răng.

Ông ta không dám tiến lên một bước, bằng không những người bình thường đang phẫn nộ này rõ ràng sẽ nuốt sạch bọn họ.

Còn chưa nhìn thấy Giang Ninh đã trực tiếp bị đuổi ra khỏi Đông Hải, Đàm Hưng là nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày mất mặt như vậy.

“Cút đi!”

“Còn dám tới Đông Hải gây sự thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“Đông Hải tuyệt đối không cho phép có người làm xăng làm bậy, chúng tôi không đồng ý!”

Giọng nói của đám người vẫn sôi trào, lỗ tai Đàm Hưng cũng ong ong không ngừng. Ông ta không dám nói gì nữa, lập tức dẫn theo người Đàm thị rời khỏi Đông Hải.

Bọn họ không trở về mà tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần Đông Hải.

Bây giờ bao nhiêu gia tộc lớn phương bắc đang theo dõi Đàm thị?

Trong giới giang hồ lại có bao nhiêu người đang chú ý tới mình?

Nếu ông ta không đòi lại công bằng, danh vọng của Đàm thị lại hoàn toàn bị hủy!

Không chỉ Đàm Hưng mất mặt, mà phái đứng đầu Thập Nhị Lộ Đàm Thoái này cũng sẽ trở thành trò cười trong giới giang hồ.

“Đàm tổ, làm sao bây giờ? Chúng ta thậm chí còn chẳng thể vào được Đông Hải”

Sác mặt mấy người đi theo đến đây đều khó coi.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, vừa rồi, bọn họ thật sự đã giật mình.

“Những người này bị điên rồi sao? Tự nhiên lại bảo vệ kẻ bỉ ổi kia như vậy: “Chắc chắn không thể bỏ qua được khoản nợ này, bằng không Đàm thị chúng ta làm sao còn đặt chân trong giới giang hồ được nữa?”

“Giết Giang Ninh! Không giết hán thì Đàm thị sẽ tiêu đời!”

Mấy người không nhịn được nói.

“Đủ rồi!”

Đàm Hưng hừ lạnh một tiếng: “Tất cả câm miệng cho tôi!”

Ông ta nhìn lướt qua một lượt: “Chuyện này, tôi tự có chừng mực. Các người nghe tôi sắp xếp là được rồi. Bây giờ, tất cả đều đi nghỉ đi”

“Đàm tổ…”

“Lời tôi nói không có tác dụng nữa sao?”

“Dạt”

Tám người không dám nói gì nữa, lập tức trở về phòng.

của mình.

Cho dù bọn họ không cam lòng mấy đi nữa, cũng không dám chọc giận Đàm Hưng.

Đàm Hưng ngồi ở đó, mắt hơi nheo lại. Ông ta từng suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, cảm thấy Giang Ninh này chắc chán sẽ không giơ tay chịu trói, nhất định sẽ nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn hèn hạ để ngăn cản mình.

Nhưng ông ta không ngờ được Giang Ninh thậm chí còn lợi dụng cả người bình thường!

Vô sỉ!

Quá vô sỉ mà!

Ban đầu, ông ta chỉ muốn cho Giang Ninh một bài học, bắt hắn quỳ xuống xin lỗi để nâng cao uy danh Đàm thị của ông ta. Chỉ cần thái độ của Giang Ninh đàng hoàng sẽ bỏ qua chuyện này.

Nhưng bây giờ, ông ta muốn giết Giang Ninh!

Giang Ninh gian trá giảo hoạt như vậy, dùng mọi mánh khóe xấu xa, ngay cả dân chúng bình thường cũng dám lợi dụng thì còn có chuyện gì mà không làm được chứ?

Giữ lại người như thế chính là tai họa!

Khí chất giang hồ trên người ông ta làm cho ông ta có trách nhiệm loại bỏ kẻ bỉ ổi vô sỉ, thủ đoạn độc ác như Giang Ninh.

Vẻ mặt Đàm Hưng vô cảm nhưng sát ý trong lòng đã càng lúc càng dâng trào.

Ông ta ngồi trong đêm khuya, mắt khép hờ như đang nhập định, không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, Đàm Hưng mở mát, hai mắt mở ra chớp hiện ánh sáng!

“Giang Ninh, hôm nay lại lấy tính mạng của cậu!”

Ông ta đứng lên, rất nhanh đã biến mất.

Cùng lúc đó ở nhà họ Lâm, một nồi cá nướng tuyệt ngon chính là bữa ăn khuya của đám người Giang Ninh.

Hai người Lâm Văn và Lâm Vũ Chân vừa tăng ca trở về, thật sự đang đói bụng.

“Thơm quái”

Lâm Vũ Chân vừa ngửi qua, mắt cũng phát sáng: “Con phải bắt đầu thôi!”

“Con không sợ béo thì cứ ăn nhiều vào.”

Tô Mai tức giận nói: “Giang Ninh còn chưa ăn, con động đũa gì chứ?”

Bà quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Ninh đâu.

“Giang Ninh đâu? Không phải nó rất thích ăn à, sao bây giờ lại không thấy đâu thế?”

Lúc này, Giang Ninh đứng ở trong đình viện bên ngoài khu biệt thự, điếu thuốc lá trong tay đã cháy hết.

Hán hơi nheo mát, nhìn bóng người đang đi về phía mình…
Bình Luận (0)
Comment