Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 64

Giang Ninh không chút khách khí, ngữ khí lạnh lẽo khiến cơ thể Kim Nhiên bất giác run rẩy.

Tên điên! Thần kinh! Bây giờ hắn tin lời của Lâm Phong rồi, Giang Ninh này.

chính là tên thần kinh mà Lâm Vũ Chân nuôi.

“Ném chúng ra ngoài cho tôi!” Giang Ninh nói xong, phía sau lập tức xuất hiện mấy người, túm lấy Lâm Phong và Kim Nhiên ném ra ngoài.

Giang Ninh ngẩng đầu, ở đó còn có một người đang đứng, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.

“Tôi và họ chung lối nhưng không chung đường” Người trẻ tuổi đó cười gật đầu, cháp tay nói: “Làm phiền rồi: Nói xong, anh tự giác rời đi.

Lâm Vũ Chân thật sự có hơi lo lắng, cô không sợ Lâm Phong nhưng Kim Nhiên đó lại là người của Kim gia ở tỉnh thành, cô vừa nhớ ra Kim gia ở tỉnh thành có thế lực rất lớn.

“Giang Ninh, có làm lớn chuyện rồi không? Nghe nói Kim gia ở tỉnh thành cũng lợi hại đấy” Từ lúc quen Giang Ninh đến nay, anh gây chuyện còn ít sao? “Ai cũng không được phép bắt nạt em” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân: “Đừng nói Kim gia gì đó, dù là mấy hào môn ở kinh đô, ai dám nói xấu em một câu, anh khiến chúng biến mất trong một đêm!” Biểu cảm trên mặt anh cực kỳ nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.

Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt.

Tên này… lúc bảo vệ cô thật sự khiến người khác rất cảm động.

Giang Ninh không nói thêm nữa, nắm tay Lâm Vũ Chân vào phòng riêng chuyên dụng, để cô ăn một bữa ngon.

Còn dưới lầu.

“Ối chao!” Lâm Phong và Kim Nhiên bị ném thẳng ra đường như chó chết, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.

“Chác là ăn chùa rồi? Bị ném ra ngoài rồi, cũng không xem đây là nơi nào!” “Trông cũng ra người ra ngợm lắm mà lại làm chuyện như thế, ra cổng sau xin ít cơm thừa canh cặn cũng được mà” Lời của mấy người đi đường khiến Kim Nhiên và Lâm Phong gần như muốn ói máu.

Họ giống ăn chùa bị ném ra à? “Đáng ghét! Khốn nạn! Hắn chết chắc rồi!” Người Kim Nhiên run rẩy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ, hôm nay ra ngoài không mang theo cao thủ, nếu không hắn nhất định sẽ cho tên Giang Ninh kia chết luôn! “Kim thiếu, tên Giang Ninh đó bị thần kinh, đánh người rất mạnh tay, tôi bị hắn đánh ba lần rồi!” Lâm Phong khóc không ra nước mắt.

“Kim thiếu, anh không sao chứ?” Vu Phóng đi ra ngoài, mặt đầy quan tâm.

Sắc mặt Kim Nhiên tái xanh, nghiến răng nói: “Kim Nhiên tôi lại gặp trắc trở ở Đông Hải, món nợ này tôi sẽ đòi lại!” Hắn không nhịn được cục tức này! “Kim thiếu, đừng tức giận, đừng tính toán với tên thần kinh” Vu Phóng an ủi: “Chúng ta đến Đông Hải là đến tìm niềm vui, đừng gây chuyện nữa” “Gây chuyện? Kim Nhiên tôi sợ gây chuyện sao!” Kim Nhiên nhìn Vu Phóng một cái, thiếu gia này của Vu gia thật giống như lời đồn, nhát gan như chuột, còn sợ chọc phải một tên thân kinh? Vừa nấy hắn bênh vực cho Lâm Phong, Vu Phóng đứng đó không nói một câu, thật sự vô dụng quá rồi! “Rồng bơi nước cạn tôm giỡn mặt mà” Vu Phóng cười khổ.

“Ha ha ha, sợ quá! Một tên thần kinh cũng xứng gọi là tôm?” Kim Nhiên cười lạnh: “Vu thiếu, cậu nhát gan như vậy thật sự không khác gì con chuột, cậu cứ chờ xem đi, tôi nhất định sẽ làm thịt tên thần kinh đó, để hản nhìn tôi chà đạp vợ hắn!” Nói xong Kim Nhiên quay người bỏ đi, Lâm Phong vội vàng đi theo.

Vu Phóng nhìn bộ dạng mất lý trí của người hai người, khẽ lác đầu.

Biểu cảm của hản lập tức thay đổi.

Khác hoàn toàn với người cẩn thận trước đây, toát lên sự chín chắn và thận trọng.

“Không đơn giản, Đông Hải lại có người lợi hại như vậy” Vu Phóng ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà hàng Kim Ngọc một cái: “Nếu có thể giúp ích cho mình thì không uổng đến Đông Hải một chuyến” Ánh mắt hẳn lóe lên đầy hàm ý, trong lòng nghĩ, đợi đến lúc Giang Ninh bị Kim Nhiên hành đến gần chết, hắn lại ra tay cứu Giang Ninh, thế là kiếm được một cái ơn rồi.

Đến lúc đó, Giang Ninh nhất định sẽ trung thành với hán, bán mạng cho hắn như một con chó!
Bình Luận (0)
Comment