Sau khi rời khỏi nhà Thập Bát, đám người Giang Ninh quay về Đông Hải.
Dọc đường đi, mấy người đều không nói gì. Tuy đưa Thập Bát về nhà nhưng trong lòng mọi người đều không dễ chịu lầm.
Bọn họ biết Giang Ninh đã cố gắng hết sức, làm rất nhiều chuyện, Thập Bát ở dưới suối vàng có biết nhất định sẽ rất vui vẻ.
X..AÁ /NW “Đại ea, cảm ơn anh”
Mọi người tới Đông Hải, mấy người anh Cẩu trịnh trọng nói một câu cảm ơn với Giang Ninh, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định, quay về sân huấn luyện ở ngoại ô để tiếp tục rèn luyện.
Bọn họ càng hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình, biết bảo.
vệ tốt thành phố này là chuyện quan trọng với bọn họ tới mức nào.
Mà muốn bảo vệ được thành phố này, bảo vệ tốt mọi người ở đây, bọn họ cần phải mạnh mẽ hơn!
Mà Giang Ninh lại lập tức gọi Hoàng Ngọc Minh và lão Trương tới.
Hai người đứng ở trước mặt Giang Ninh, thấy vẻ mặt túc của Giang Ninh thì đều biết lần này hắn giận Không ngờ có người mượn cờ của Đông Hải mà làm xảng làm bậy ở bên ngoài!
“Đông Hải là một vùng đất cấm là để bảo vệ người ở này không bị làm hại”
Giang Ninh nhìn hai người: “Tôi có thể bảo đảm người bên ngoài không đánh vào Đông Hải được, không có cơ hội bước vào tổn thương người ở đây, nhưng nếu thối nát từ bên trong, vậy đây là trách nhiệm của hai người”
Hán không muốn uyển chuyển, tay chỉ vào hai người Hoàng Ngọc Minh nói với giọng điệu có chút lạnh lùng.
Hai người Hoàng Ngọc Minh và lão Trương chính là đại biểu cho hai giới hắc – bạch, nếu hai nơi này xảy ra vấn đề, vậy bọn họ có trách nhiệm lớn nhất!
“Tôi bảo đảm sẽ không lại xảy ra chuyện như vậy nữa!”
Hoàng Ngọc Minh siết chặt nắm đấm, kiên quyết nói.
Giang Ninh nhìn hai người.
“Nếu lại xảy ra vấn đề, tôi sẽ không tìm ai khác, chỉ tìm hai người!”
“Những dân chúng ở dưới tầng đáy xã hội tín nhiệm các người, kính trọng các người lại tới tìm hai người!”
“Những đứa trẻ sùng bái các người, xem các người là vị thần bảo hộ sẽ tới tìm các người!”
Lời nói của Giang Ninh giống như sét đánh, khiến hai người Hoàng Ngọc Minh chỉ cảm thấy trọng lượng trên vai lập tức trở nên nặng hơn.
Bọn họ càng hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
“Đại ca yên tâm!”
Hoàng Ngọc Minh nói: “Chỉ cần tôi còn một hơi thở, sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa, nếu không, tôi sẽ lấy cái chết để tạ tội!”
“Tôi cũng vậy!”
Hai người liếc nhìn nhau, bọn họ không thể phụ lòng tin của Giang Ninh, nếu không có Giang Ninh, gần như không cần suy nghĩ cũng biết bây giờ bọn họ sẽ thế nào, Sau này sẽ ra sao.
Bọn họ cũng không thể phụ lòng những người tin tưởng bọn họ, những đứa trẻ sùng bái bọn họ!
“Tôi tin tưởng các người.”
Giang Ninh không muốn nhiều lời, khẽ gật đầu. Hán biết hai người Hoàng Ngọc Minh đều là người thông minh, bọn họ sẽ hiểu.
Hai người Hoàng Ngọc Minh lập tức rời đi để bố trí, triển khai một cuộc thanh tra trong toàn bộ phạm vi của Đông Hải, tuyệt đối không cho phép bất kỳ chuyện thối nát nào.
phát sinh, cho dù là xu thế cũng không được phép!
Hai người vừa đi thì quản gia Triệu tới.
Vẻ mặt ông ta hơi nghiêm túc, đưa túi tư liệu trong tay cho Giang Ninh.
“Cũng chỉ có vậy thôi”
Ông ta nghiêm túc nói: “Trước mắt chỉ biết những điều này có liên quan tới Hồng Vân”
Giang Ninh mở túi tài liệu ra, thấy chỉ có một tờ giấy đơn giản, phía trên ghi rất ít chữ, gần như có thể nói là không tìm ra manh mối.
“Trước mát còn chưa biết Hồng Vân rốt cuộc là một người hay một †ổ chức, hoặc là chỉ là một ký hiệu, nhưng càng là thứ thần bí thì chỉ sợ cũng càng nguy hiểm hơn”
Quản gia Triệu hoàn toàn chính là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình: “Trong ấn tượng của tôi, trước đây ông Phó từng nói qua một lần, phương bắc có Hồng Vân sẽ đốt cháy cả bầu trời!”