Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 666

Đàm Hưng vẫn không đồng ý. Một tên quán quân đấu vật tự do đứng ở đó cười càng thêm càn rỡ.

“Đàm tổ”

Một người trung tuối đi tới bên cạnh rồi ghé sát tai Đàm Hưng nói vài câu, con ngươi Đàm Hưng lập tức co lại.

Ông ta ngẩng đầu, nhìn quán quân đấu vật tự do đầy vẻ đắc ý, thản nhiên nói: “Bên phía tôi có một người trẻ tuổi, chỉ eầi đánh bại hắn, tôi sẽ cô ¡khai thừa TA Thập Nhị Lộ Đàm Thoái chỉ là cái danh hão, kém h: đấu vật tự do”

Lời này vừa nói ra, cả phòng luyện võ đều yên tĩnh.

Những người của Đàm thị đều trợn mắt há hốc mồm.

‘Đùa kiểu gì vậy?

Đàm Hưng đang đùa kiểu gì vậy?!

Ông ta muốn lấy danh dự của cả Đàm thị ra làm trò đùa.

sao?!

Cho dù ông ta là người nói một trong tộc Đàm thị không ai dám nói hai, nhưng trò đùa này cũng không khó tránh khỏi quá lớn rồi.

‘Vừa rồi, mấy người trẻ tuổi bọn họ đều bị đánh bại, căn bản không phải là đối thủ của người ta, trong tầm tuổi này có mấy người lĩnh ngộ được tinh túy của Đàm Thoái chứ?

“Lời này là thật sao?”

Trên mặt quán quân đấu vật tự do kia mừng rỡ: “Ông Đàm, ngài chính là người đức cao vọng trọng, nói rồi thì không thể đổi ý đấy!”

“Không đổi ý”

Đàm Hưng nói: “Từ trước đến nay, tôi nói chuyện luôn giữ lời, chỉ cần cậu đánh bại hán, thậm chí có thể giế t chết hán, chỉ sợ cậu không có bản lĩnh này thôi”

“Hừ, bảo hắn ra đi!”

Đàm Hưng gật đầu, quay đầu nhìn người trung tuổi vừa rồi: “Dẫn vào”

Giang Ninh đi vào phòng luyện võ, không biết hôm nay là ngày gì mà lại có nhiều người như vậy, lúc này mỗi người đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Đặc biệt là mấy cao thủ cấp Tông Sư của tám chi mạch lớn Đàm thị đều trợn trừng mát, hận không thể nuốt sống hán!

“Sao thế, chào đón tôi mà cũng cần phải bày ra trận chiến lớn như vậy à?”

Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, đi tới trước mặt Đàm Hưng nói.

“Đàm thị không chào đón cậu”

Đàm Hưng hừ một tiếng, trên mặt vẫn có chút không Vu.

Cho dù ai bị chỉ vào mũi và chửi ầm lên, trong lòng cũng sẽ không thoải mái rất lâu, huống gì là Đàm Hưng ông †a, đại Tông Sư của một thế hệ, trụ cột vững chắc của trường phái Bắc Thối?

Sống hơn nửa đời người, ông ta đã bao giờ bị người ta chỉ vào mũi mắng như vậy chứ?

Ông không ngờ Giang Ninh sẽ tới cửa, nhưng nếu tới rồi chính là khách, không chiêu đãi thì chính là Đàm thị không đủ lễ độ.

“Người trẻ tuổi mà ông nói chính là hắn sao?”

Không đợi Giang Ninh mở miệng, quán quân đấu vật tự do kia liếc nhìn Giang Ninh và trực tiếp lắc đầu: “Đổi người khác đi. Hắn như vậy, tôi sợ chỉ một quyền thôi sẽ đánh chết hắn mất”

Giang Ninh nhìn cũng không vạm vỡ, làm gì giống người có bản lĩnh chứ.

“Tôi chỉ tới khiêu chiến, luận võ so tài, cũng không muốn xảy ra án mạng”

Đàm Hưng mỉm cười, thấy Giang Ninh không rõ chuyện gì xảy ra thì giơ tay ra nói: “Không có việc thì không lên điện tam bảo, cậu tới Đàm thị tôi dù sao cũng không phải chỉ để gặp tôi, nếu vậy thì đợi tiễn người này đi trước rồi chúng ta bàn sau”

Ông ta có ý nói như vậy khiến Giang Ninh không ra tay không được.

Đàm Hưng là người từng trải, sao lại không biết Giang Ninh tới cửa thì nhất định là có chuyện cần tìm ông ta chứ.

Nhưng nghĩ ông ta sẽ dễ dàng giúp một tay như vậy.

sao?

Nghĩ hay thật!

Giang Ninh quay đầu, liếc nhìn quán quân đấu vật tự do kia lại hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú nào.

“Tôi đúng là tới tìm ông có việc thật”

Hắn lười để ý tới ông ta rồi nói thẳng: “Hỏi xong tôi sẽ đi, ông tự mà thu dọn đống rác này”

“Mày nói ai là rác rưởi?”

Nghe vậy, quán quân đấu vật kia liền tức giận.

Gã vốn định tha cho Giang Ninh, sợ một quyền của gã đánh xuống thì đến gã còn phải cầu xin hán đừng chết ấy chứ, bây giờ thì hay rồi, hán nói gã là rác rưởi à?

“Bịch bịch bịch!”

Gã bước nhanh về phía Giang Ninh, trên mặt đầy phẫn nộ: “Mày nói rõ ràng cho tao!”

“Bộp!”

Đột nhiên, Giang Ninh đánh ra một quyền nhanh như chớp!
Bình Luận (0)
Comment