Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 697

Từ đầu đến cuối, hắn tựa Minh rốt cuộc là đang nói không quan tâm Dương gì.

Giang Ninh đến đây thật sự chỉ vì muốn tìm một nơi để hút thuốc mà thôi Dẫu sao, trước mặt Lâm Vũ Chân hắn không hút thuốc, bởi vì mặc dù cô không ngăn cản hắn hút thuốc, nhưng lại không thích hắn hút trước mặt cô.

Giang Ninh bước. ra khỏi phòng làm việc; Dương Minh không thốt ra nổi một lời, sững sờ nhìn bóng lưng Giang Ninh biến mất khỏi cánh cửa.

Một lúc lâu sau, ông ta mới chửi.

“Mày là cái thá gì!”

“Muốn tao cầu xin mày à? Nằm mơ”

“Lâm thị của mày, đừng mơ tưởng đến bất cứ số liệu nào!”

Dương Minh chửi, tiếng chửi vang khắp hành lang, nhưng Giang Ninh lại làm như không nghe thấy.

Hắn đi thang máy xuống lầu, nhân viên công tác quầy lễ tân đỏ mặt, không biết là vui quá, hay là kích động, tựa như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng.

Thấy Giang Ninh ra ngoài, cô liền vội bước đến, cung kính gọi: “Anh Giang?”

“Ừm”

Giang Ninh hờ hững gật đầu.

“Cảm ơn! Cảm ơn anh rất nhiều!”

Cô thật sự không nhịn nổi nữa, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

Danh thiếp lúc nãy Giang Ninh cho cô, bảo cô nếu muốn đổi công việc khác thì gọi cho số đó.

Lúc nãy cô đi toilet, thử liều gọi một lần, không ngờ mình vừa nói có một người đàn ông đẹp trai cho cô, nói có thể †ìm được một công việc tốt, thì bên đó lập tức đồng ý.

Cô cảm thấy mình như nằm mơ!

Đối phương hỏi cô biết làm gì, hi vọng đãi ngộ ra sao, cô liền ngẩn ra, chỉ dám nói mình là lễ tân công ty, lương chỉ cần năm ngàn.

Thế đã là cao hơn hai ngàn so với công việc hiện tại rồi.

Cô hoàn toàn là trong tâm thái thử cho vui, cũng không cho là thật, nhưng không ngờ, đối phương lại có chút bực mình, nói là đại ca giới thiệu, lễ tân mà thấp hơn mười ngàn thì mất mặt đại ca lắm, định luôn là mười lăm ngàn, bảo cô ngày mai đến báo danh.

Đây…đây đúng là nằm mơ mà!

Lúc này cô mới biết mình gặp được quý nhân.

“Đừng khách sáo, thiện có thiện báo, nhớ kỹ lấy”

Giang Ninh không nói nhiều, chỉ vì lời nhác nhở đầy thiện ý của lễ tân, hắn liền cho cô một phần thưởng.

Dứt lời, Giang Ninh bước ra khỏi sở nghiên cứu.

Lâm Vũ Chân đang đợi người trong xe.

Thấy Giang Ninh lên xe, Lâm Vũ Chân vội hỏi: “Sao rồi?

Ông ta có đồng ý không”

Nghĩ đến dựa vào thái độ của Dương Minh, chắc chắn sẽ không nhả ra, thậm chí còn nói những lời khó nghe nữa.

Cho dù ông ta nhả ra đi chăng nữa, thì nhất định cũng sẽ phải ra giá với Lâm thị, không nhân cơ hội này vơ vét một khoản, thì không phải tác phong của bọn họ.

“Đồng ý”

Giang Ninh nói như đúng rồi: “Tên họ Dương kia nói rồi, ông ta sẽ đích thân chỉnh lý số liệu sau đó gửi qua”

“Thật sao?”

Lời này sao nghe cứ giả giả sao ấy nhỉ.

Đừng nói Lâm Vũ Chân, ngay cả Cao Á Lệ cũng không tin lắm.

Cô rất am hiểu cái cơ cấu này, có tí quyền lực, không nhân cơ hội chiếm hời thì sẽ cán chặt không dễ dàng nhả ra.

Càng huống chí, hiện giờ Lâm thị có việc cần nhờ, điểm yếu bị người ta nắm thóp.

Hơn nữa, sau lưng tên họ Dương kia hiện giờ có người của Slanka thao túng, chuyện lúc trước bị Giang Ninh gài bẫy, thương hiệu quốc tế Slanka này sẽ không đòi về chắc?

Cao Á Lệ không tin.

Nhưng Giang Ninh đã nói, Dương Minh đồng ý cung cấp số liệu cho Lâm thị, hơn nữa, còn đích thân đem đến.

Cho dù chuyện vô lý cỡ nào, nhưng Cao Á Lệ vẫn lựa chọn tin tưởng.

“Nếu như ông ta không đồng ý, vậy thì tôi đánh cho ông †a phải nhảt”

Cao Bân hừ nói.

Cậu không thích làm rối mọi chuyện lên vậy, dùng năm đấm đơn giản biết bao, một quyền không được, vậy thì hai quyền, hai quyền không được vậy thì đánh đến khi nào được thì thôi!

“Cậu lại thế rồi”

Giang Ninh lắc đầu: “Cao Á Lệ, dạy em trai cô cho tốt, đừng để cậu ta chỉ làm một tên mãng phu”

“Vâng”

Cao Á Lệ trừng Cao Bân, sau đó nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Ăn cơm”

Giang Ninh thản nhiên đáp: “Có một cửa hàng tư nhân, tôi thấy cũng được, đi thôi, tôi mời.”

Đám người trợn mắt lên nhìn.

Rõ ràng là Cao Á Lệ muốn hỏi chuyệ phải ăn cơm.

ệu, không Nhưng Giang Ninh nói muốn ăn cơm, vậy thì bọn họ đương nhiên không ý kiến.

Xe vừa đi, Dương Minh trên tầng nhìn qua cửa sổ cười lạnh.

“Tên thần kinh chui từ xó xỉnh nào ra, Lâm thị điên rồi?

Đợi tao cầu xin tụi bây? Một đám ngui”

Dương Minh hừ: “Xem ra, phải nói cho chủ tịch Khương, phải cho Lâm thị một bài học mới được!”
Bình Luận (0)
Comment