Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 767

Không một ai muốn chết! Nhà họ Chu không còn, liệu nhà họ Ngô của ông ta có phải là người tiếp theo?

Ngô Hồng Vĩ vội vàng cầm một chiếc cốc lên, một nửa đã tràn ra trước khi ông ta đưa đến miệng.

Ông ta liếc mắt nhìn quản gia, mở miệng, muốn nói cái gì cũng không biết nên nói cái gì, dường như càng muốn nói cái gì, trong lòng càng là sợ hãi!

“Chủ nhân…nếu ngài không làm cái gì, thì sẽ muộn đó!”

Người quản gia lo lắng hét lên.

Ngô Hồng Vĩ đặt tách trà xuống và hít một hơi thật sâu, ông ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ biện pháp, đang suy nghĩ làm sao để sống sót.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, dường như chỉ có một cách Cầu xin tha thứ!

Chỉ cần nhà họ Tống đồng ý buông tha cho ông ta thì nhà họ Ngô của ông ta mới sống được, bằng không nhà họ Ngô cũng không thế sống sót được.

Nhà họ Chu là một ví dụ điển hình nhất!

Đây là cảnh cáo!

Bây giờ, ông ta đâu còn dám có tâm tư báo thù cho nhà họ Tống chứ?

Đó đơn giản không phải là thứ mà ông ta có thể trêu chọc được Vấn đề cấp bách nhất không phải là nghĩ cách báo thù cho nhà họ.

“Tống, mà là nghĩ cách sống sót trước sát ý của nhà họ Tống!

“Ngô Phàm đâu rồi?”

Sau một hồi im lặng, Ngô Hồng Vĩ mở miệng, do dự một chút, lập tức trở nên kiên định: “Trói nó lại!”

Ngô Hồng Vĩ chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Thậm chí một ngày trước, ông ta còn đang kêu gào, tìm cơ hội báo thù nhà họ Tống, báo thù Giang Ninh, nhưng chỉ một đêm sau, những lời nói độc ác đó đã bị chính ông ta nuốt chửng!

Ông ta tự tát mình một cái thật mạnh, nhanh chóng dập tắt những mơ tưởng hảo huyền đó.

Trả thù nhà họ Tống?

Trả thù Giang Ninh?

Đó là đang tìm cái chết!

“Các người, mấy người đang làm gì đấy?”

Ngô Phàm còn đang ngủ trên giường nhìn thấy quản gia dẫn người đến trói mình, lập tức tỉnh lại, tức giận mắng: “Tôi là cậu chủ nhà họ Ngô! Mấy người định làm gì tôi?”

“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”

Ngô Phàm hét lên: “Mấy người đang tìm cái chết đó! Ba tôi sẽ giết mấy người!”

“Xin lỗi cậu chủ, đó là ý của gia chủ”

Quản gia xua tay, lạnh lùng nói: “Làm đi!”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ba! Bal”

Ngô Phàm hét lớn, nhưng cơ thể có giấy giụa thế nào đi nữa cũng vô Ích.

Bình thường tất cả mọi người sẽ đối xử tôn trọng và tuân theo mệnh lệnh của cậu ta, nhưng lúc này giống như muốn trói thật chật cậu ta lại, thậm chí có thể g iết chết cậu ta bất cứ lúc nào!

Ánh mắt kia vô cùng tức giận và phẫn nộ.

Ngô Phàm bị trói lại, khiêng đến phòng khách, Ngô Hồng Vĩ đã đứng chờ lâu ở đó.

“Ba, ba muốn làm gì con vậy?”

Ngô Phàm hét lớn: “Con là con trai ruột của ba! Con là con trai ruột của bai”

“Cho dù con có phạm phải sai lầm, ba cũng không thể đối xử với con như vậy đúng không? Mau thả con ra!”

Ngô Hồng Vĩ đi tới, nhìn vào gương mặt Ngô Phàm, mang theo một sự dịu dàng hiếm có cùng với một chút cảm giác hổ thẹn và tội lỗi.

“Ngô Phàm, con đã làm hỏng việc, phải chịu trách nhiệm. Yêu hận cho rõ ràng. Con hiểu chứ?”

Ngô Phàm ngẩn người, từ trước tới nay cậu ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Ngô Hồng Vĩ.

Như thể muốn nói lời tạm biệt với chính mình, nói ra những điều cuối cùng.

Ngay lập tức Ngô Phàm cảm thấy hoảng sợ, vội vàng lắc đầu “Con không hiểu! Con không hiểu! Ba mau thả con ra đi, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi!”

Cậu ta cảm thấy bản thân mình sắp bị đưa ra bãi pháp trường!
Bình Luận (0)
Comment