Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 80

Mới ban đầu còn đút cho ăn, nhưng không cẩn thận làm bẩn đồ của Lâm Cường thì ông sẽ phải chịu hai cái tát của Lâm Cường! Lâm Tiêu hoàn toàn không dám tin, đây là con trai Lâm Cường luôn cung kính trước đây, thậm chí còn thường xuyên quỳ gối.

Mình là ba của nó mà! “Chút nữa tôi quên rồi, bây giờ ba cũng là phế nhân” Lâm Cường nhìn Lâm Tiêu một cái, mặt đầy khó chịu, “Ba đó, nên chết từ lâu rồi, Lâm gia này giao cho con, có gì không yên tâm chứ?” ‘ AÍ “Bây giờ thì tốt rồi, đột quy rồi, chiết cũng chết không.

được, còn cần người khác hầu hạ” Hắn lắc đầu, trên mặt đầy sự chán ghét hoàn toàn không lề che giấu: Môi Lâm Tiêu run run, mắt nhìn chẳm chằm Lâm Cường, hận không thể bóp chết thẳng bất hiếu này! Đến lúc này ông mới phát hiện, trong ba đứa con trai, cả nhà Lâm Văn mới là hiếu thảo nhất, nhưng ông lại đối xử với họ thế nào? Ông hối hận! Ông hối hận rồi! “Reng reng reng” Điện thoại Lâm Cường đổ chuông.

Là quản lý cấp cao của công ty.

Xem ra, tin tốt không đi một mình.

“Chuyện gì?” Lâm Cường cười bắt máy.

Vừa mở miệng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

“Ông nói cái gì? Sếp Lý từ chối hợp tác? Rốt cuộc là chuyện gì?” “Cái gì, còn nữa, sếp Trương cho người chuyển tiền vi phạm hợp đồng rồi, trực tiếp hủy hợp đồng?” Sắc mặt Lâm Cường tái xanh.

Mẹ kiếp đây là tin tốt gì chứ? Hai hạng mục hợp tác vừa đàm phán được, sao đột nhiên hỏng rồi.

Hắn tức đến mức suýt nữa đập nát điện thoại.

Vừa cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông, Lâm Cường nén lửa giận, thấy quản lý của ngân hàng hợp tác gọi đến, lập tức thay bằng mặt cười.

“Quản lý La… cái, cái gì? Khoản vay này không phải hôm trước vừa đàm phán xong sao? Anh nói không vấn đề, sao bây giờ lại nói không được xét duyệt?” “Alo! Alo! Quản lý La?” Hơi thở của Lâm Cường trở nên gấp gáp.

Mẹ kiếp rốt cuộc là sao! Điện thoại hắn vừa tất, lại có một ngân hàng đối tác gọi đến, trực tiếp hối thúc Lâm Cường nhanh trả hết khoản tiền vay, ngoài ra tiền vi phạm quá hạn cũng không thể thiếu, nếu không sẽ đệ đơn xin tòa án đóng băng tài sản của hán.

Trên cổ của Lâm Cường, gân xanh lộ hết cả ra.

Không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Điện thoại của hắn không ngừng được, cúp một cuộc là i tiếp tục đổ chuông, tin xấu một cái nối tiếp một cái khiến Lâm Cường như rơi vào hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo! Đến cuối cùng, hắn nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì bất giác run rẩy, hoàn toàn không dám nghe! Một chuỗi phiền phức này đủ khiến Lâm thị của hắn sụp đổ trong một đêm! Niềm vui luôn rất ngắn ngủi, nhưng bi thương đến cũng nhanh quá rồi! Vừa nãy hắn còn nói Đông Hải này chỉ có thể có một Lâm thị, nào ngờ cái sụp đổ lại là Lâm thị của hắn.

Cơ thể Lâm Cường run rẩy, căm phẫn, không cam tâm và đầy tức giận! “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì!” Lâm Cường gầm lên, hắn không dám tin bản thân lại thua thảm như vậy, đám Lâm Vũ Chân không bị gì, hắn lại bị tổn thất cực nghiêm trọng.

Hắn quay đầu, thấy Lâm Tiêu nhìn hắn bèn giơ tay tát một cái! “Bốp!” Năm dấu tay đỏ tươi bỗng chốc in lên mặt của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu trừng to mắt, mở miệng kêu lên ư ử, nói không ra lời nhưng sự tức giận trong mắt lại không chút che giấu.

“Bốp!” Lâm Cường tức điên rồi, căn bản không quản nhiều như vậy, tát liền mấy cái lên mặt Lâm Tiêu, đánh đến mức khóe miệng ông chảy máu.

“Ông dám lườm tôi! Ông muốn chết àI” Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lâm Tiêu dần trở thành sợ hãi, Lâm Cường mới dừng tay, trên mặt vẫn biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

“Lâm Văn, Lâm Vũ Chân, tao muốn tụi mày phải chết!”
Bình Luận (0)
Comment