Siêu Cấp Shipper

Chương 119

Sáu người ngồi vào ba chiếc siêu xe. Phương Dạ lái chiếc Ferrari Rafa màu đỏ rực. Lâm Hạo Kiệt lái chiếc GTR màu đen, mặc dù thân xe có giá một trăm mấy vạn, nhưng chỉ chi phí sửa đổi đã là bốn năm trăm vạn rồi, quả là một người cuồng xe đua. Còn Hứa Dục thì lái chiếc Ferrari 599, chi phí sửa đổi cũng phải hơn một trăm vạn.

Xe của Phương Dạ, người chỉ đến chung vui lại là chiếc đắt nhất, nhưng Tần Yên Nhiên không hề sửa đổi gì chiếc xe yêu quý của mình, dù sao đây cũng là chiếc xe thường dùng, mắc công bị đội tuần tra giao thông để ý.

GTR dẫn đầu từ từ chạy ra khỏi bãi xe, vừa ra đến đại lộ ở bên ngoài, động cơ đột nhiên bị tắt!

Lâm Hạo Kiệt thầm kêu không hay, mau chóng xuống xe kiểm tra. Hứa Dục và Phương Dạ cũng dừng xe ở bên đường.

“Anh Kiệt, có chuyện gì vậy?”

Đầu Lâm Hạo Kiệt đầy mồ hôi, nói: “Không biết nữa, hôm qua tôi mới gọi người đến tu sửa chiếc xe này, rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng bây giờ động cơ không chạy nữa!”

“Đừng do dự nữa, mau gọi xe kéo đi!” Lục Vân đề nghị: “Không phải bên trường đua có bộ phận bảo trì chuyên nghiệp sao, bây giờ kéo qua chắc vẫn còn kịp đấy.”

“Vấn đề nhỏ thì đương nhiên là kịp, nhưng đây là động cơ không chạy đấy!” Lâm Hạo Nhiên đấm một cái xuống nắp trước: “Sớm không bị hư muộn không bị hư, cứ vào lúc này mà bị hư, đúng là xui xẻo mà!”

Phương Dạ đề nghị: “Nếu là như vậy, anh lái chiếc Ferrari kia thì sao?”

“Lái xe của cậu?” Lâm Hạo Kiệt nghe thấy thì ngơ ra: “Vậy còn cậu?”

Phương Dạ cười nói: “Dù sao tôi cũng chỉ là đến cho vui thôi, thế nào cũng được.”

Tần Yên Nhiên cũng không để bụng: “Phương Dạ nói đúng đấy, anh lái chiếc Ferrari trước đi, một lát tôi hỏi bạn bè ở thành phố Nam Sơn xem có thể mượn một chiếc xe khác không.”

Lâm Hạo Kiệt cảm động: “Vậy cảm ơn hai người nhé, trận đấu này liên quan đến xếp hạng tổng thể trong năm nay của tôi nên rất quan trọng!”

Phương Dạ phất phất tay: “Không cần khách sáo, chỉ là chiếc xe thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn.”

Tần Yên Nhiên suýt nữa đã bị chọc cười, nghe câu nói này, giống như chiếc xe là của anh vậy.

Sau khi nhìn hai chiếc Ferrari rời đi, Phương Dạ ngồi xổm bên đường ấn số điện thoại của Dương Lâm, dặn dò mấy câu rồi cúp máy. Tần Yên Nhiên cũng đi ra khỏi xe.

Bảo vệ của bãi đậu xe nhìn thấy tất cả, sau khi hút một ngụm khói thật đã, thì gửi một tin nhắn cho ai đó.

‘Ông chủ, việc đã làm xong, xe đã bị tắt máy, đang dừng ở ngoài bãi đậu xe.’

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Nhậm Vân Hổ đang chạy thử xe mỉm cười, sau đó trả lời: ‘Làm không tệ, đến tìm thư ký của tôi lấy tiền đi.’

‘Cảm ơn ông chủ!’

Nhậm Vân Báo thấy anh ta mỉm cười, vội hỏi: “Anh, làm xong việc rồi à?”

“Đương nhiên rồi, người mà anh tìm là một người lão luyện, đảm bảo sẽ không chê vào đâu được, không ai điều tra ra được.”

“Nhưng mà chỉ làm hư một chiếc xe, nghe nói bọn họ vẫn còn hai chiếc Ferrari đấy!”

“Yên tâm đi, tên Lâm Hạo Kiệt không quen với xe khác, vốn dĩ không thể nào phát huy đến trình độ tốt nhất, trận đấu này anh thắng chắc rồi!” Nhậm Vân Hổ tự tin nói: “Một lái em nhớ đặt cược, cược toàn bộ ba trăm triệu lên người anh.”

“Ba trăm triệu?” Nhậm Vân Báo kinh ngạc: “Anh, có phải anh hai đã gửi tiền qua rồi không?”

“Ừm, vừa mới đến, là vốn lưu động của công ty, anh hai bảo chúng ta cứ mạnh tay mà làm!” Nhậm Vân Hổ cười nói.

“Em hiểu rồi!”

Sau khi Phương Dạ đến chỗ thi đấu, đã có mười mấy chiếc xe tham gia đang chạy thử đường đua. Ngoại trừ anh em nhà họ Nhậm, anh còn ngạc nhiên khi thấy một bóng dáng nóng bỏng.

Hôm nay Diệp Vũ Tâm không quấn ngực, chiếc áo màu đen bó sát người đã phác hoạ thân hình lồi lõm hoàn hảo của cô ta. Đa số những người đàn ông ở đây đều thỉnh thoảng liếc nhìn cô ta, đến mười mấy cô nàng đua xe ăn mặc gợi cảm cũng bị Diệp Vũ Tâm âm thầm trấn áp.

Xe của Diệp Vũ Tâm là một chiếc Eventador màu vàng, lúc này Phương Dạ mới biết người ta cũng là một người không thiếu tiền, còn về việc tại sao hôm qua cô ta lại bị Nhậm Vân Hổ “mua chuộc” thì anh không biết…

Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, Tần Yên Nhiên hậm hực bỏ điện thoại xuống.

Phương Dạ hỏi: “Sao vậy, không mượn được xe?”

Tần Yên Nhiên bất lực nói: “Em có ba người bạn có xe thể thao ở thành phố Nam Sơn, người thì nói là đang bảo dưỡng, người thì nói là lái ra ngoài rồi, không còn cách nào khác, lần này anh chỉ đành làm khán giả thôi.”

Phương Dạ mỉm cười: “Vậy thì chưa chắc, bây giờ vẫn còn hai tiếng mới đến lúc bắt đầu trận đấu, xe mà anh chuyển từ Hoa Hải đến chắc vẫn kịp.”

“Anh đang đùa à, xe chuyển từ Hoa Hải đến?” Tần Yên Nhiên cười khổ nói: “Đợi người của anh đem xe đến, chắc trận đấu đã kết thúc từ lâu rồi.”

“Có lẽ.” Phương Dạ không phủ định, chỉ cười cười.

Nhậm Vân Hổ lái chiếc Saleen S7, là chiếc siêu xe có giá gần bốn ngàn vạn, có hệ thống tăng áp kép và động cơ V8 lên đến 740 mã lực, chỉ mất không đến ba giây để tăng tốc lên 100km, một con quái vật đường đua thật sự!

Sau khi nhìn thấy chiếc S7, Lâm Hạo Kiệt hơi chột dạ. Đừng nói là anh ta lái không quen chiếc Ferrari này, cho dù là chiếc GTR mà anh ta lái đến quen thuộc, thì bây giờ anh ta cũng không dám khoác lác rằng mình có thể thắng trận đấu này.

Theo như dự đoán của anh ta, nếu Nhậm Vân Hổ phát huy như bình thường, thì khả năng thắng của Lâm Hạo Kiệt không đến ba mươi phần trăm, có lẽ còn không đến hai trăm phần!

“Anh Kiệt, không ngờ tên Nhậm Vân Hổ lại dùng đến Saleen S7, hôm nay chúng ta hơi nguy hiểm đấy!”

Lâm Hạo Kiệt thở dài một hơi: “Ôi, làm hết sức, nghe theo ý trời thôi. Chiếc GTR của tôi hư đúng lúc như vậy, chắc là ông trời đang giúp anh ta rồi.”

Hứa Dục hỏi: “Vậy hôm nay chúng ta có đặt cược không?”

“Cược, tại sao lại không?” Lâm Hạo Nhiên cười nói: “Nếu tôi đã không nắm chắc, vậy thì cược tên Nhậm Vân Hổ là được rồi, có thể kiếm thêm chút tiền lẻ cũng tốt mà.”

“Không phải hôm qua anh bạn Phương đã chia cho chúng ta bốn ngàn vạn sao, vậy tôi cược hết nhé?”

“Được, cược đi cược đi.”

“Cược cái gì vậy?” Lúc này, Phương Dạ cười híp mắt đi qua, theo sau còn có Tần Yên Nhiên.

Hứa Dục nói: “Đặt cược đó. Trận đấu này có thể đặt cược đấy, anh bạn Phương có muốn chơi không?”

Phương Dạ cười nói: “Vậy các anh cược ai thắng?”

Lâm Hạo Kiệt thở dài nói: “Nếu chiếc GTR không hư thì đương nhiên là cược mình thắng rồi, nhưng bây giờ, chỉ có thể cược tên Nhậm Vân Hổ thôi, anh ta là quán quân, mặc dù tỷ lệ cược hơi thấp, nhưng cũng đỡ hơn thua tiền.”

Phương Dạ gật gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy có phải tuyển thủ tham gia nào cũng có thể cược không?”

“Đương nhiên rồi, tuyển thủ càng ít được chú ý thì tỷ lệ cược càng cao.”

Mắt Phương Dạ sáng lên: “Vậy tỷ lệ cược của tôi có cao không?”

“Tỷ lệ cược của cậu?” Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục nhìn nhau một cái: “Chắc là… rất cao đấy.”

“Vậy được, một lát cược giúp tôi một tỷ, cược hết lên người tôi!”

“…”

Nghe thấy câu này, Tần Yên Nhiên không nhịn được mà liếc anh một cái.

Trong lòng Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục đều thầm chửi, tên này cứ động cái là một tỷ một tỷ, sao không tên là Phương Một Tỷ luôn đi?

Bình Luận (0)
Comment