Siêu Cấp Shipper

Chương 146

Nghe bà chủ nói xong, mấy người Ôn Hinh lập tức ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn cô không ngờ được lại có vị khách kỳ quặc như vậy, lại có thể dùng tiền bẩn bao phòng cho người khác?

Một vạn tệ nhiều lắm sao?

Phương Dạ bi3n thái kia thì thôi không nói, phú bà giàu có cũng có thể bỏ qua không bàn đến, hiện giờ Thẩm Nghiên Nhi và Willa đều tức giận tới rối tinh rối mù lên ở nền tảng Vưu Ngư rồi, bọn cô cũng không thể là chủ mà lại thiếu tiền, sao có thể vì một chút tiền này mà dâng thiên thai phong cảnh tuyệt đẹp này cho người khác chứ?

Ôn Hinh cười đáp: "Bà chủ à, phiền chị nói giúp chúng tôi một tiếng với, bọn tôi không muốn đổi phòng này đâu, dù đưa nhiều tiền thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không đổi, nếu bọn họ thật sự muốn dùng thì bảo họ cố chờ một lát đi ạ."

Chị Băng gật đầu: "Vậy được, mọi người cứ thong thả ăn, tôi xuống kia nói với bọn họ."

Thấy bà chủ lật đật đi xuống lầu, Phương Dạ lập tức ra vẻ thần bí mà nói: "Mọi người có muốn chơi một trò không?"

Ôn Hinh nghi hoặc hỏi: "Trò gì cơ?"

"Tôi nghĩ đám khách kia sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu, một lúc nữa chắc chắn bọn họ sẽ tự vào đây làm loạn, mọi người thấy thế không?"

Thẩm Nghiên Nhi rõ ràng không tin: "Không thể nào, trên đời sao lại có loại người mặt dày không biết liêm sỉ vậy được."

Willa cũng đáp: "Tôi đồng tình với Thẩm Nghiên Nhi, dù sao cũng là người có tiền mà, hà tất mặt dày thế?"

Ôn Hinh cười đáp: "Đúng vậy, tôi cũng đã tỏ rõ sự dứt khoát rồi, người ta chắc sẽ không lên đây tự rước bực vào người đấy chứ, thời gian này cũng đã ăn xong bữa rồi."

Phương Dạ nói: "Ý kiến khác nhau lại vừa hay, chúng ta cược một ván đi, nếu người ta không lên đây làm loạn thì tôi thua, ngược lại thì mọi người thua, thế nào?"

Ba đấu một, đương nhiên Ôn Hinh chẳng hề sợ hãi: "Được, cược gì đây?"

"Mọi người đều là chủ quán giàu có, cược tiền thì vô vị quá." Phương Dạ cười nham hiểm: "Hay là thế này, chúng ta sẽ cược theo kiểu c ởi đồ, thế nào? Nếu tôi thắng thì mỗi người bọn cô cởi một lần, tôi thua thì tự tôi cởi ba lần, vụ cá cược này hời chứ?"

Ba người phụ nữ lập tức ngượng chín mặt, ngay cả người mạnh dạn nhất như Willa cũng mặt đỏ phừng phừng, ba người đồng loạt trừng mắt nhìn Phương Dạ.

Lương Dĩnh ở một bên cũng trợn mắt há mồm, không phải chứ, trêu đùa thế này cũng trắng trợn quá rồi, vậy mà bọn họ lại không hề nổi giận!

Theo lẽ thường nếu hai bên không phải là mối quan hệ bạn bè nam nữ thì đáng ra bọn họ phải giơ tay tát cho Phương Dạ một cái mới phải chứ?

"Lưu manh..." Ôn Hinh khẽ quát, sau đó cô ấy đập đập tay lên mặt bàn: "Cược thì cược, chẳng lẽ tôi còn phải sợ anh?"

Thẩm Nghiên Nhi đỏ mặt đáp: "Được, tôi cũng cược!"

Willa thấy hai người kia đều đã đồng ý cũng vội vàng hùa theo.

Phương Dạ cười ha ha: "Được, đã tự nguyện cược là phải chịu nhé, không được chơi xấu đâu đấy."

Thẩm Nghiên Nhi đáp: "Tất nhiên không thể nào có chuyện chơi xấu ở đây rồi, có điều chúng ta phải đặt một mốc thời gian trước, nếu như vượt quá thời gian mà đối phương vẫn không lên đây thì anh thua!"

Willa gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, phải có thời gian cụ thể."

"Được, vậy thì thời gian cá cược là trong khoảng ba phút, thế nào?"

"Được, tôi bắt đầu tính thời gian đây!" Ôn Hinh híp mắt cười rồi lấy điện thoại ra, đang định bấm giờ bắt đầu thì đột nhiên bên ngoài có giọng nói ồm ồm vang lên.

Thấy sắc mặt chẳng lành của Du Dao, trong lòng ba cô gái bắt đầu khóc thét...

"Ôn Hinh, sao cô cũng ở đây?" Du Dao thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Ôn Hinh ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhận ra người đàn ông đứng trước mặt.

"Dương Nghiêm Hi?"

Thấy mấy người trong này ai nấy đều ăn vận xinh đẹp hơn mình, Du Dao bèn bèn thấy không vui, cô ta cau mày đáp: "A Hi, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?"

Dương Nghiêm Hi vẫn điềm nhiên như không mà nói: "Cứ coi như là bạn gái cũ của anh hồi trước đi."

Ôn Hinh là bạn gái cũ của anh ta ấy hả?

Ba người Phương Dạ đều đứng ngốc tại chỗ, sắc mặt Du Dao cũng có chút âm u khó đoán.

Đi ăn một bữa tôm mà cũng đụng mặt bạn gái mới của người yêu cũ, cái duyên phận này cũng tuyệt vời quá đi mất, có điều hai người gặp nhau trong tình huống như này cũng có hơi xấu hổ...

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, thấy sắc mặt Ôn Hinh có chút rối rắm khó xử, Phương Dạ chỉ biết ho khan mấy tiếng.

"Khụ khụ khụ, Ôn Hinh à, nếu mọi người đã có quen biết nhau, vậy bọn tôi có cần phải nhường một lúc không?"

"Nhường bọn họ? Dựa vào cái gì?" Vượt quá so với tưởng tượng của anh, Ôn Hinh lại nghiêm túc hẳn lên: "kể cả hôm nay có là con trai Thượng đế tới đây thì chúng ta tuyệt đối cũng không nhường phòng này."

Dương Nghiêm Hi khẽ mỉm cười rồi nói: "Tiểu Hinh, chúng ta đã chia tay lâu như vậy rồi, em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đã qua ư?"

Ôn Hinh tức giận: "Đừng gọi tôi như thể chúng ta thân thiết lắm, hồi trước tôi chỉ là thứ đồ chơi không hơn không kém của anh mà thôi, căn bản không phải là mối quan hệ kia, có biết bao người đàn ông chơi PUBG giỏi trên đời này, người lợi hại hơn anh còn đầy! Đừng có tưởng bở mà nghĩ mình là nhất!"

"Còn có người ghê gớm hơn A Hi sao? Chẳng lẽ cô không xem tin tức à? Đội PG của anh ấy tháng trước đã đoạt giải quán quân!" Du Dao cười lạnh: "Chúng tôi tới Yên Thành là bởi vì muốn tham gia giải đấu PUBG cấp Vưu Ngư, lần này chuyện đoạt quán quân cũng dễ dàng như trở bàn tay đối với anh ấy mà thôi."

Dương Nghiêm Hi hơi cười cười: "Tiểu Dao, em đừng nói tốt cho anh nhiều thế, có câu nói là người giỏi còn có người giỏi hơn, đội PG của chúng ta cũng không thể nào vô địch mãi, có điều... chúng ta gần như chắc chắn có thể đoạt được giải nhất của giới Vưu Ngư."

Vốn dĩ Phương Dạ còn tưởng vị này là một người biết khiêm tốn, ai dè cái đuôi của anh ta cuối cùng cũng lộ ra rồi...

Anh tiến lại gần chỗ Ôn Hinh, tràm giọng nói: "Đội PG này thực sự lợi hại như lời bọn họ khoe khoang sao?"

Mặc dù Phương Dạ cũng thích chơi PUBG, nhưng anh biết rất ít về đội chơi trong nước, còn chẳng biết rõ về độ mạnh yếu của bọn họ như thế nào.

Ôn Hinh cười khổ: "Hiện giờ bọn họ đứng thứ ba trong nước, đứng thứ mười một trên thế giới, anh nói xem, có lợi hại không?"

"Phải nói là rất lợi hại, có điều chuyện đời khó lường trước, đứng nhất toàn quốc cũng không chắc chắn là sẽ đoạt được giải quán quân." Phương Dạ cười xấu xa: "Chẳng phải cô rất hạn anh ta, có cần tôi trút giận thay không?"

Ôn Hinh đáp: "Trút giận như nào?"

"Đơn giản thôi, cô nhìn tôi đây."

Phương Dạ ngoành sang nhìn Dương Nghiêm Hi: "Anh Dương này... Dương cái gì Hi, là chữ Hi trong chữ tiêu chảy hay mắc ói ấy nhỉ?"

Dương Nghiêm Hi nghe xong lập tức sầm mặt lại: "Dương Nghiêm Hi, Nghiêm trong nghiêm túc, Hi trong Hi Lạp."

Phương Dạ làm bộ ngạc nhiên như bừng tỉnh: "Đúng đúng đúng, bạn học Dương Yên Hi à, tôi mạo muội hỏi anh một câu này nhé, anh đảm nhận chức vụ gì trong đội PG vậy?"

Dương Nghiêm Hi bắt đầu phổng mũi mà nói: "Tôi là đội trưởng, có thể đảm nhiệm mọi vị trí."

PG là đội chơi do Dương Nghiêm Hi thành lập, bạn gái anh ta, Du Dao chính là người đầu tư tài chính vào, đội chơi của bọn họ rất giàu mạnh, bọn họ chi ra một số tiền lớn để mua cái danh tuyển thủ chuyên nghiệp đứng thứ ba, cho nên trong số những tên tuổi mới nổi thì bọn họ đã nhanh chóng tỏa sáng vươn lên vị trí số ba toàn quốc!

"Ngầu như vậy, chắc kĩ thuật bắn súng của anh tốt lắm nhỉ?" Cho dù là đứng thứ nhất toàn quốc thì Phương Dạ cũng chẳng buồn quan tâm đ ến anh ta, ghét thì vẫn là ghét.

"Đúng, những người có thể thắng tôi trong nước đếm được trên đầu ngón tay!"

"Vậy được, nếu các anh đã muốn bao phòng, thế thì dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy đi." Phương Dạ mỉm cười, nói: "Lấy bản ghi trong máy tính làm phương thức, chúng ta solo một đấu một, ba vòng thắng hai, nếu anh có thể thắng tôi thì cứ việc bao phòng này!"

Dương Nghiêm Hi híp mắt lại, nói: "Chỉ dựa vào anh?"

Phương Dạ cười nhạt: "Chỉ dựa vào tôi, đứng coi thường người khác, anh chưa chắc đã là đối thủ của tôi!"

Bình Luận (0)
Comment