“Ở đây ai giống khỉ thì tôi nói người đó đấy.” Tình tình của Phương Dạ vốn nóng nảy, tất nhiên cũng chẳng nể nang gì cô ta.
“Anh…” Hoàng Bội Di tức đến mức lớp phấn trang điểm trên mặt cũng sắp rơi xuống đất: “Anh yêu, anh nhìn tên này nói chuyện kìa, thật là kinh người quá đáng mà!”
Tề Kiến Quốc thấy bạn gái bé nhỏ của mình bị người khác bắt nạt thì sắc mặt cũng âm trầm, nói: “Họ Phương kia, ông mau dạy dỗ lại con trai của mình đi, cậu ta chẳng có chút phép tắc nào hay sao?”
Phương Vân còn chưa nói gì thì Phạm Ngọc Lan đã nóng nảy giành lời: “Tề Kiến Quốc, ông nói con trai nhà ai không có phép tắc đấy?”
Hoàng Bội Di cười lạnh nói: “Đương nhiên là nói con trai của bà, vậy mà còn cần phải hỏi lại sao?”
“Con khỉ đột như cô có tư cách gì nói kia trai tôi thế này thế kia, cô có tin tôi xé nát miệng cô không hả?”
“Tới đây, ai sợ ai chứ…”
Ba người đàn ông thấy hai người phụ nữ sắp lao vào đánh nhau đến nơi thì biết tình thế không ổn rồi, bọn họ nhanh chóng chạy đến cản hai người lại.
“Vợ à, bà bình tĩnh lại đi, đừng chấp nhặt với bọn trẻ con này, bọn chúng vẫn còn chưa trưởng thành mà!”
“Bảo bối đừng nóng giận, mắng vài câu là được rồi, đánh nhau với bọn nghèo hèn này chỉ tổ làm bản thân mất thể diện thôi…”
Phương Vân không hề để ý tới hai người Tề Kiến Quốc, xoay người nói với nữ nhân viên kinh doanh bên cạnh: “Cô gái à, tôi quyết định mua chiếc xe này.”
Nữ nhân viên kinh doanh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, không uổng công cô ta đứng nhìn bọn họ cãi nhau cả buổi…
“Quý khách, ngài muốn trả tiền theo kỳ sao?”
Phương Vân còn chưa nói gì, Hoàng Bội Di đã nói giọng cạnh khoé: “Mua một chiếc xe sản xuất trong nước mà còn phải chia kỳ ra trả? Anh yêu nói quả nhiên không sai, bọn nghèo hèn thì cả đời cũng nghèo hèn như vậy thôi!”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi trả tiền theo kỳ?” Phương Vân liếc xéo cô ta: “Cô gái, chúng tôi trả tiền một lần, cô đem hợp đồng mua xe đến đây đi.”
“Thì ra là trả hết một lần à…” Nữ nhân viên kinh doanh thấy hơi suy sụp suy sụp, nếu khách trả tiền hết một lần, thì tiền trích phần trăm hoa hồng của cô ta cũng ít đi rồi.
“Ông xã à…” Phạm Ngọc Lan một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng.
“Đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi, chúng ta trả hết một lần đi!” Phương Vân ngắt lời bà ấy.
“Mẹ, ba quyết định không sai, không phải chỉ mười mấy vạn sao, trả hết một lần tốt hơn, đỡ mắc công mỗi tháng phải đến trả tiền góp, vậy thì cũng phiền phức quá đi?” Phương Dạ cũng khuyên giải bà ấy.
“Cũng chỉ mười mấy vạn? Nói cũng thật nhẹ nhàng đấy.” Hoàng Bội Di cười lạnh nói: “Không phải là lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm ra trả đấy chứ?”
Tề Kiến Quốc tiếp lời cô ta, nói: “Tất nhiên là vậy rồi, tiền lương trung bình ở huyện Lê cũng chỉ khoảng ba bốn ngàn tệ, tiết kiệm được mười mấy vạn cũng đã xem như không tồi rồi!”
“Cho dù mua xe trả hết một lần thì tiền bảo dưỡng sau này cũng rất chật vật đấy.”
“Ài, người ta thích phồng má giả làm người mập, anh bận tâm nhiều như vậy làm gì…”
Hai người đó đứng bên cạnh kẻ xướng người hoạ, một nhà ba người Phương Dạ chỉ xem bọn họ như không khí, Phương Vân đeo kính viễn thì lên xem hợp đồng mua xe đã được mang đến.
Khi ông ấy thấy hợp đồng đã ổn thỏa thì lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Cô gái à, cô quét thẻ đi.”
Hoàng Bội Di cảm thấy không thú vị nữa nên cô ta dứt khoát nũng nịu, nói: “Anh yêu, chúng ta đứng đây cũng chẳng có ý nghĩa gì hay là chúng ta đi xem mấy chiếc xe khác đi?”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Người ta không để ý tới nên Tề Kiến Quốc cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, anh ta đang định dẫn bạn gái rời khỏi thì đột nhiên nghe nữ nhân viên kinh doanh nói: “Thực xin lỗi quý khách, hình như số dư trong thẻ không đủ.”
“Không đủ?” Phương Vân nghi hoặc nói, “Không thể nào, rõ ràng trong thẻ còn mười sáu vạn, mấy ngày trước tôi còn đến ngân hàng xác nhận lại rồi!”
Lúc ông ấy nói lời này thì sắc mặt của Phạm Ngọc Lan rõ ràng có hơi mất tự nhiên nhưng hai cha con lại không thấy được, nhưng Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di đứng gần đó thì lại chú ý đến.
Ha ha ha, thì ra vẫn còn trò hay để xem!
Hai người lập tức dừng bước chân.
Nữ nhân viên kinh doanh thấy Phương Vân nói rõ ràng như vậy, đành phải nói: “Vậy sao, vậy có thể là máy bị lỗi, hay để tôi quẹt lại một lần nữa?”
Phương Vân gật đầu: “Được, cô quét mạnh một chút, có thể tấm thẻ ngân hàng này của tôi hơi cũ.”
Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Không có tiền chính là không có tiền, quét mạnh hơn nữa thì cũng không quét ra tiền được!”
Tề Kiến Quốc cố ý nói: “Bảo bối, em nói gì vậy, tiền của cả nhà ba người bọn họ đều ở đây, sao có thể chỉ mười mấy vạn mà cũng không có được?”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng đã bị ai tiêu hết rồi…”
Phạm Ngọc Lan nghe hai người bọn họ trêu chọc thì mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
“Thực xin lỗi quý khách, máy vẫn hiển thị là số dư không đủ.” Nữ nhân viên sau khi quét lại một lần nữa thì kết quả vẫn là giống như cũ: “Ngài có thể đổi thẻ khác được không?”
“Tôi chỉ có một tấm thẻ ngân hàng này thôi, làm sao đổi được?” Phương Vân đen mặt nói.
Ha ha ha ha ha!
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di nghe ông ấy nói vậy thì đồng thời cười ha hả.
Phương Dạ hỏi dò: “Ba, ba có nhớ lầm hay không?”
Phương Vân buồn rầu nói: “Không đâu, trí nhớ của ba không kém như vậy đâu, trong thẻ thật sự có mười sáu vạn lẻ 500 tệ, ba nhớ rất rõ ràng còn chụp lại cả hình nữa, con xem đi!”
Ông ấy lấy điện thoại ra mở hình ảnh chụp số dư ra, trên màn hình ATM quả nhiên là con số này.
Phương Dạ lặng lẽ nói: “Ba, có phải mẹ đã rút tiền ra không?”
Phương Vân lắc đầu: “Không có khả năng, bà ấy chỉ biết dùng sổ tiết kiệm, chưa chạm qua thẻ ATM lần nào!”
“Chúng ta tra thì sẽ biết thôi, ba đưa thẻ cho con đi.”
Phương Dạ tải ứng dụng của ngân hàng, sau đó đăng nhập vào tài khoản của ba, kết quả giao dịch lập tức hiển thị rõ ràng.
Khoảng mười một giờ tối hôm trước, có người rút mất mười bốn vạn qua chiếc thẻ ATM này…
“Tối hôm trước? Cậu con đến nhà tặng vịt quay, không phải là khi đó…” Hai cha con bỗng chốc hiểu rõ mọi chuyện, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phạm Ngọc Lan.
Phạm Ngọc Lan ngượng ngùng cười: “Chuyện đó, em trai tôi nói cần tiền gấp để trả tiền hàng, cho nên tôi đã rút một ít tiền… cho nó mượn trước.”
“Bà xã ơi là bà xã, đây là tiền chúng ta để dành mua xe, tại sao bà cho hắn mượn mà lại không nói trước với tôi?” Phương Vân tức đến đấm ngực dừng chân, nói.
Phạm Ngọc Lan yếu ớt trả lời: “Em trai tôi nói hôm nay sẽ trả tiền lại, cho nên tôi không định nói với ông…”
Phương Dạ nghi hoặc nói: “Mẹ, không phải mẹ nói cậu kinh doanh rất đắt đỏ sao, hơn nữa ngày mai cậu sẽ kết hôn, sao lại đến tìm mẹ vay tiền?”
“Con trai à, cậu con chính vì làm ăn lớn nên vốn lưu động tạm thời bị thiếu hụt, em ấy là em trai ruột của mẹ, mẹ không giúp cậu con thì giúp ai đây?”
“Bà là đồ đàn bà phá của, bà khiến tôi tức chết rồi!”
“Ha ha ha ha, tôi đoán không sai mà, số tiền đó quả nhiên là toàn bộ gia sản của các người?” Tề Kiến Quốc cười đến ch ảy nước mắt, Hoàng Bội Di cũng cực kỳ mừng rỡ, hai người bọn họ hận không thể lấy hạt dưa ra, ngồi xuống hóng chuyện.
Phương Dạ nói: “Mẹ, không phải cậu nói hôm nay sẽ trả tiền sao, bây giờ cũng đã giữa trưa rồi, hay là mẹ gọi điện hỏi cậu thử xem?”
“Đúng vậy, mẹ gọi ngay!” Phạm Ngọc Lan như bừng tỉnh từ trong mộng, bà ấy nhanh chóng móc di động ra.
Nữ nhân viên kinh doanh bất đắc dĩ đành phải cầm POS cơ tiếp tục đứng chờ.
Điện thoại vang lên gần một phút mới có người nhận, một âm thanh lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Alo? Ai vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi phá giấc ngủ của người ta?”
Hai cha con Phương Vân nhìn nhau, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa rồi mà còn có thể kêu là sáng sớm tinh mơ?