“Vừa rồi anh nói quẹt gì?” Vẻ mặt cô gái bán hàng vô cùng kinh ngạc, cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Quẹt phiếu đi, cầm lấy, đây là phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn, không cần đưa lại tiền thừa!” Phương Dạ thoải mái nói.
“Anh à, anh đang đùa tôi sao?”
Cô gái bán hàng tức giận đến mức cả người run lên, không nghĩ tới cô ta lại dung túng cho bọn họ hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại vẫn bị lừa, các người bắt nạt tôi đúng không?
Hoàng Bội Di cười đến ch ảy nước mắt: "Phiếu mua hàng Lamborghini trong truyền thuyết? Năm tệ hay mười tệ? Hơn 100 mấy vạn, cậu có đủ không đó?"
Tề Kiến Quốc cười nói: “Người đẹp, tôi khuyên cô nên gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, đùa nãy giờ cũng đủ rồi đấy, cô còn có thể chịu được như vậy, não cô bị úng nước rồi à?”
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô gái bán hàng định gọi bảo vệ đuổi cả hai đám người bọn họ ra ngoài, đột nhiên Phương Dạ đưa mặt sau danh thiếp cho cô ta.
Hóa ra còn có một chiếc thẻ ngân hàng được giấu bên dưới!
"Cha mẹ, hai người ở đây xem xe trước đi, đi thôi người đẹp, tôi và cô cùng đi quẹt phiếu."
Sau khi nhìn thấy nụ cười tuấn tú như ánh mặt trời của Phương Dạ, ma xui quỷ khiến thế nào cô gái bán hàng lập tức gật đầu, sau đó đưa Phương Dạ đến phòng tài vụ.
Bốn người còn lại trố mắt nhìn nhau, không phải chứ, cái phiếu mua hàng Lamborghini đó thật sự có tác dụng sao?
Hoàng Bội Di khó hiểu: "Anh ơi, anh nói xem có phải cô ta bị trúng thuốc mê rồi không? Em nhớ trong thành phố có xuất hiện một nhóm người, chỉ cần vỗ vào vai người qua đường, người đó lập tức mơ mơ hồ hồ làm theo, sau đó cái gì cũng không nhớ!"
Tề Kiến Quốc lắc đầu: "Anh nhìn thấy không phải, hành vi của cô ta cũng không có gì khác thường, ánh mắt rất sáng suốt, xem ra không phải bị trúng thuốc."
“Nếu không phải là trúng thuốc, chẳng lẽ phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn kia là thật sao?”
“Điều đó càng không thể, trên đời này làm sao có chuyện như vậy được!” Tề Kiến Quốc cười chế nhạo: “Nhìn xem, thằng nhóc đó hết tám phần là đang dùng lời ngon ngọt để đánh lừa người khác."
Lúc này Phương Vân và Phạm Ngọc Lan có hơi lo lắng, họ chỉ tùy tiện mở cửa chiếc Q8 và leo lên trải nghiệm sự thoải mái của chiếc xe, dù sao đây cũng là một chiếc xe hơi sang trọng, chuyến đi này thật sự không tệ.
"Chồng à, chiếc xe này ngồi lên rất thoải mái, nhìn qua thì nó còn tốt hơn nhiều so với xe của anh ông, nếu nó thực sự là của chúng ta thì tốt quá rồi!"
"Đây là loại xe hạng sang nhập khẩu, cho dù chúng ta mua được cũng giữ nó không nổi, tiền xăng dầu có thể khiến bà phát khóc, chi phí bảo dưỡng một năm còn đáng sợ hơn, lỡ như không cẩn thận va quẹt một chút, tùy tiện sửa chữa cũng tốn đến mấy vạn!"
Phạm Ngọc Lan bị dọa đến đờ người: "Chiếc xe này đắt như vậy sao, vậy thì nói con trai đừng mua!"
Tề Kiến Quốc cười nhạo nói: "Yên tâm đi ông bạn học, con trai ông không đủ tiền mua chiếc xe này đâu, mua cái cần gạt nước cũng không nổi nữa!"
“Nhìn xem, cần gạt nước cũng mua không nổi, ha ha ha!”
Ngay khi hai người bọn họ đang cười, cô gái bán hàng mặt mày hớn hở quay lại cùng Phương Dạ, bên cạnh còn có quản lý của đại lý xe hơi.
Trong lòng Tề Kiến Quốc có chút hồi hộp, nhìn tình huống này dường như không giống với tưởng tượng của ông ta cho lắm.
“Anh Phương, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo chỉ dẫn của anh.” Người quản lý cung kính nói: “Sau khi làm xong thủ tục, anh có thể dùng biển số tạm thời lái xe đi.”
“Được, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Tề Kiến Quốc và bạn gái của ông ta dường như đã bị sét đánh trúng!
Sau có thể, thằng nhóc này... Thật sự sử dụng một phiếu mua hàng Lamborghini để mua một chiếc Audi Q8?
Vẻ mặt Phương Vân căng thẳng hỏi: “Con trai, con mua chiếc xe này thật à?” Quản lý cười nói: “Đúng vậy, mời ông đi theo chúng tôi làm thủ tục.”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan sững sờ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô bán hàng vội vàng bưng ba tách cà phê, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy!
Sau khi đăng ký Phương Vân là chủ sở hữu của chiếc xe, người quản lý cũng đưa ra một tấm thẻ.
"Ông Phương, đây là thẻ nhiên liệu trị giá 10 vạn, xe của ông có thể được bảo dưỡng miễn phí trọn đời tại cửa hàng này, cũng như bảo hành miễn phí vô thời hạn!"
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di nghe xong, hai tròng mắt như muốn rớt ra!
Mua xe mà quẹt phiếu thì đã quá đáng lắm rồi, tặng thẻ nhiên liệu 10 vạn cũng có thể nhịn, nhưng lại còn đặc biệt bảo dưỡng, bảo hành trọn đời là sao?
Nói cách khác, ngoài tiền bảo hiểm và kiểm tra hàng năm, sau này Phương Vân sẽ không phải tốn một xu nào cho việc có một chiếc xe hơi!
Phạm Ngọc Lan ngập ngừng hỏi: “Quản lý, anh đang lừa chúng tôi sao?”
Người quản lý cười và nói: “Tất nhiên là không, cam kết này được viết rõ ràng, đây là ràng buộc về mặt pháp lý, nó chắc chắn không phải là một trò đùa.”
Phương Vân hỏi: “Phiếu mua hàng Lamborghini của con trai tôi thực sự lợi hại như vậy sao?”
Người quản lý mặt đỏ bừng nói: “Đương nhiên, phiếu của anh Phương là hoàn toàn có thật, bởi vì chúng tôi không thể hoàn lại tiền, nên chúng tôi đã phải thay thế số dư còn lại để đổ xăng và bảo hành bảo dưỡng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Phương Dạ thúc giục: "Cha, không còn sớm nữa, chúng ta lái xe về thành phố ăn cơm rồi về thôi, ngày mai còn phải tham dự hôn lễ của cậu.”
“Đúng, đúng, đã trưa rồi, quên mất chúng ta còn chưa ăn sáng!” Phương Vân cảm thấy có chút đói bụng.
Phương Dạ cười nói: “Cha, hôm nay con mua được xe, vui như vậy, cha có định dẫn con đi ăn món ngon gì không?”
Phương Vân xua tay: “Mẹ con là người có tiếng nói cuối cùng.”
Phạm Ngọc Lan nói: "Mẹ nghe mọi người nói có một nhà hàng chay gần đây, có thể tha hồ ăn với giá 18 tệ một người, hơn nữa còn có đến mấy chục món ăn, chúng ta đến đó ăn đi!"
Nụ cười của Phương Dạ đột nhiên sụp đổ: "Hả? Ăn chay sao?"
Thể chất của anh không giống người thường, ăn chay trường cũng không có ích gì.
"Bây giờ không phải đang thịnh hành chế độ ăn uống lành mạnh sao? Món chay đều là thực phẩm màu xanh, là chế độ tốt nhất cho sức khỏe!"
Cuối cùng Phương Vân cũng không thể chịu đựng được nữa: "Vợ à, con trai chúng ta còn đang lớn, không thể toàn ăn chay được! ”
Phương Dạ gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, con nghĩ con còn có thể cao thêm vài cm nữa!”
“Vậy được rồi.” Cuối cùng Phạm Ngọc Lan cũng đồng ý: “Đợi lát nữa chúng ta đi qua ngã tư, chúng ta hãy mua thêm hai quả trứng trà.”
Phương Dạ nghe vậy thì rơi nước mắt.
Cha mẹ ơi, hai người đừng đùa như vậy chứ, con trai không có ở đây thì hai người ăn hải sản, khi con về thì ra quán chay ăn, tốt xấu gì con cũng vừa quẹt phiếu mua hàng Lamborghini trị giá 200 vạn đó, chỉ đổi được hai quả trứng trà.
100 vạn một quả sao?
Đột nhiên Phương Dạ cảm thấy mình thật sự muốn đánh ai đó...
Nhìn cả gia đình ba người đang ngồi trên Q8 vui vẻ rời đi, Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di vẫn còn đang ngơ ngác, đứng ở nơi đó giống như hai tên hề, trông rất buồn cười…
Tất nhiên, chỉ một phút sau cả hai đã được cô gái bán hàng ‘mời’ ra ngoài, không mua xe còn đứng đờ người ở đây, định làm thần giữ cửa à?