Siêu Cấp Shipper

Chương 171

Tiểu Tam Tử cười lạnh, đáp: "Tuy rằng trên người tên nhóc này chẳng có chút thịt nào, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha, mong là chút nữa cậu bị đánh vẫn có thể kiên cường một chút, nếu như khóc càng to tôi càng ra tay mạnh hơn"

“Nói nhiều làm gì, anh lại đây!” Phương Dạ móc ngón tay về phía anh ta, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

"Còn dám khiêu khích tôi? Đúng là tự tìm cái chết!"

Tiểu Tam Tử tức giận, vung nắm đấm, hướng thẳng vào mặt Phương Dạ.

Ngoài người đàn ông hay khóc lóc ra, anh ta thực sự rất ghét đàn ông đẹp trai hơn mình, vẻ mặt Phương Dạ thoạt nhìn rất gợi đòn, chỉ muốn đấm anh một cái cho ra bã luôn!

"Con trai, cẩn thận!"

Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thời hét lên.

Bịch!

Đột nhiên có âm thanh vang trầm truyền đến trong sân, Thái Bình An còn chưa nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, một bóng đen càng ngày càng to lớn cứ bay về phía chỗ mình đang đứng.

Chưa kịp nói lời nào thì ông ta đã bị Tiểu Tam Tử đánh ngã trên đất, do va chạm quá lớn nên cả hai người đáng thương lăn dưới đất như hồ lô, lần lượt lăn xa bốn đến năm mét.

Khi họ dừng lại, Thái Bình An- người suýt bị nghiền nát đã ngất đi rồi, còn Tiểu Tam Tử càng thêm hôn mê bất tỉnh, nắm đấm của anh ta biến thành màu tím sẫm!

Một đấm hời hợt vừa rồi của Phương Dạ đã khiến tay phải anh ta bị gãy xương!

Ngoài ra hàm của hai người đàn ông vạm vỡ kia suýt rơi xuống đất, người nhà bác cả ở trên xe cũng một phen hú vía.

Khái niệm đánh bay người chỉ bằng một cú đấm là gì?

Hơn nữa người bị hất tung lên không trung là Tiểu Tam Tử tàn nhẫn nhất và có khả năng đánh nhất trong ba người, điều này thật đáng sợ!

Phương Vân cùng vợ ngây người một lúc rồi chợt nhớ ra bọn họ đang lo bò trắng răng, con trai là người có thể đánh bại con bò điên, bằng không thì mười vạn tệ làm sao có được? Người đàn ông vạm vỡ này còn rất lợi hại, còn có thể lợi hại hơn một con bò?

Phương Đường cùng cha lần trước bởi vì rời đi trước, vậy nên không nhìn thấy tư thế oai hùng của anh họ khi đấu bò...

Phương Dạ thản nhiên thu nắm đấm lại, hờ hững liếc nhìn hai người đàn ông vạm vỡ.

"Hai người có muốn đánh nữa không?"

"Không, không, không!"

Hai người đàn ông vạm vỡ ra sức lắc đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như hai con Husky.

"Vậy thì được rồi, là do bác cả tôi lái xe đụng vào xe các người, đi tìm công ty bảo hiểm đi, nghe thấy chưa?"

"Nghe thấy rồi, thấy rồi!"

Hai người đàn ông vạm vỡ lại ra sức gật đầu.

"Cha mẹ, không còn chuyện gì của chúng ta nữa, chúng ta về nhà thôi."

"Được rồi, đi thôi!"

Phương Vân sớm đã phát hiện ra kế hoạch bỏ trốn của anh trai mình, trong lòng có chút tẻ nhạt vô vị.

Dù sao mọi người đều là anh em, là em trai đã giúp anh cả ra mặt, nhưng anh cả lại tự mình chuồn đi, đây thật sự là chuyện mà con người nên làm sao?

Phương Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Audi Q8 vội vã rời đi, bác cả bắt đầu gọi điện cho công ty bảo hiểm, còn hai người đàn ông vạm vỡ đang khiêng đám Thái Bình An lên xe...

Trước yêu cầu của con trai, Phương Vân vẫn đậu xe bên ngoài chợ rau lớn nhất huyện Lê, Phương Dạ đưa mẹ đi mua rất nhiều món hải sản và thịt, chuẩn bị khi trở về nhà sẽ làm một bữa ăn ngon.

Sau khi trở về tiểu khu, lúc đang lên tầng, gia đình ba người gặp thím Vương hàng xóm.

Phương Dạ lễ phép chào hỏi: "Chào dì Vương!"

"Ai da, hôm nay Tiểu Dạ sao lại về rồi? Chắc cháu chưa tốt nghiệp nhỉ?" Thím Vương cười hỏi.

Phạm Ngọc Lan cười nói: "Cậu của nó ngày mai kết hôn rồi, vì vậy hôm nay nó mới về đây."

Dì Vương gật đầu: "Hóa ra là vậy, Tiểu Dạ à, ở trường đại học cháu đã có bạn gái chưa?"

Phương Dạ thành thật nói: "Vẫn chưa."

“Dì đúng là không biết nên bảo cháu sao đây, một thanh niên đẹp trai như vậy mà vẫn còn độc thân.” Thím Vương thở dài: “Chắc là do cha mẹ cho sinh hoạt phí quá ít nên không có tiền đi tìm bạn gái? "

Phương Vân ngụy biện nói: "Chị Vương, xem chị nói kìa, phí sinh hoạt tôi đưa cho con trai tôi cao hơn mức bình quân, được rồi, không có bạn gái là chuyện riêng của nó, giá như nó bằng một nửa của tôi năm đó..."

"Hử?"

Phạm Ngọc Lan bỗng nhiên trừng mắt nhìn ông ấy.

Hô hấp của Phương Vân như ngưng lại, vội vàng nuốt những lời định nói.

Thím Vương đang nghe một cách say sưa, bà ấy hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Phạm Ngọc Lan: "Này, tiểu Phương, cậu nói tiếp đi, hồi đó một nửa của cậu là gì thế?"

"Tôi đang nói về thành tích học tập, hahahaha, hay thôi đi, tuổi của nó vẫn còn trẻ, xã hội bây giờ không phải đang thịnh hành cẩu độc thân sao? Làm con chó này cũng chẳng phải không tốt, đợi sau khi có được công việc rồi đi tìm cũng chưa muộn. "

Phương Dạ nghe xong cả mặt đầy âm u, lời nói của cha nói quá đáng, cái gì mà làm con chó này cũng chẳng phải không tốt chứ?

Thím Vương nói: "Như thế làm sao được? Tiểu Dạ đã hơn hai mươi tuổi rồi, ở thời đại chúng ta, con trai có thể đánh xì dầu, không bạn gái sẽ bị người khác chê cười!"

Phạm Ngọc Lan nói đùa: "Vậy thì phải làm sao đây, hay là chị Vương giới thiệu bạn gái cho nó?"

Thím Vương cười toe toét: "Còn nói nữa, tôi đúng là có một cô gái để giới thiệu với Tiểu Dạ, con bé là cháu gái xa của tôi, bây giờ đang làm việc trong một công ty lớn ở Hoa Hải, nó năm nay mới 19 tuổi, trông rất lanh lợi!"

“Thật sao?” Hứng thú của Phạm Ngọc Lan lập tức bị k1ch thích: “Chị Vương, có bức ảnh nào của cô bé không?”

“Đương nhiên là có, hai người đợi một chút, để tôi tìm!” Thím Vương lấy điện thoại ra, lướt lướt xem một hồi, sau đó bấm vào một bức ảnh.

Cả ba người nghiêng người xem, gần như đồng thời lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Hóa ra bức ảnh trong điện thoại của thím Vương là hình ảnh của một em bé hai tuổi, cô bé đang quấn tã, khuôn mặt phúng phính đáng yêu như một con búp bê.

Phương Dạ lúng túng nói: "Dì Vương, có phải dì tìm nhầm ảnh rồi không? Cô gái này làm sao mà giống 19 tuổi được chứ."

Phương Vân cũng cười theo: "Đúng vậy, chị Vương, chị nhìn thấy một cô gái 19 tuổi mặc tã từ bao giờ vậy?"

Thím Vương thề thốt: "Không sai đâu, đây là ảnh của đứa cháu gái xa của tôi, nhưng nó được chụp cách đây 17 năm, tôi lúc đầu có một bức ảnh gần đây của cô bé, nhưng tôi không cẩn thận ấn xóa đi rồi, nhưng không sao, nhìn bức ảnh này, cũng biết nó là một đứa trẻ xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng giống như các ngôi sao trên TV! "

Phạm Ngọc Lan đáp: "Một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, không biết có thích Tiểu Dạ nhà chúng tôi không?"

Những vệt đen trên mặt Phương Dạ ngày càng nhiều, có người mẹ nào lại chôn con trai mình như thế này không? Cô ấy không thích con, con cũng không thích cô ấy!

Thím Vương phản đối, nói: "Có thích hay không là do bọn nhỏ quyết định, gặp mặt một lần là biết ngay!"

Phương Vân gật đầu: "Đúng vậy, vậy phiền chị Vương làm mối cho chúng."

"Không vấn đề, cứ để tôi, để tôi sắp xếp cho bọn trẻ gặp mặt nhau!"

WTF?

Phương Dạ ngây người.

Các người không cần hỏi ý kiến của người trong cuộc này sao? Mới nói dăm ba câu đã quyết định bắt con đi xem mắt rồi?

Bình Luận (0)
Comment